An Phong Dương vừa biết tin liền gọi ngay cho Sở Ninh Dực, nhưng lúc này điện thoại của anh đã tắt máy.Không những thế, lúc này bất cứ ai quen biết với Sở Ninh Dực đều gọi điện cho anh nhưng đều nhận được một đáp án chung là số điện thoạikhông liên lạc được.An Phong Dương đi tới đi lui trong phòng khách, chốc chốc lại rút điện thoại ra gọi thử.Bụng của Mân Hinh đã hơi nhô lên.
Cô đứng trước cửa phòng ngủ nhìn An Phong Dương đang lo lắng đi qua đi lại."Hay là anh cứ chạy qua đó xem sao đi.
Em ở nhà một mình cũng được mà!" Mân Hinh dịu dàng lên tiếng.Cô biết An Phong Dương rất quan tâm tới cô em gái Lạc Lạc này.
Anh thật sự dùng thân phận là một người anh trai để yêu thương và che chở cho cô, vậy nên Mân Hinh hoàn toàn không muốn để An Phong Dương sau này có bất cứ sự tiếc nuối nào.An Phong Dương chạy tới ôm Mân Hinh một cái rồi khẽ nói: "Em nhớ chúý bản thân nhé! Chẳng biết Sở Đại chạy đi đâu rồi mà chẳng liên lạc được gì cả.
Anh qua đấy trước để xem tình hình thế nào đã.”Mân Hinh gật đầu: "Đi mau đi, không phải lo cho em đâu!”An Phong Dương khẽ hôn Mân Hinh một cái rồi mới rời khỏi nhà.Mân Hinh đưa tay xoa bụng của mình, lẩm bẩm nói: "Cô của con nhất định sẽ không sao đâu.
Cô ấy là một người tốt bụng như vậy cơ mà."Việc Thủy An Lạc xảy ra chuyện giống như ngọn lửa lan khắp hang cùng ngõ hẻm, cả thành phố A không ai là không biết, nhưng vẫn chẳng có ai liên lạc được với Sở Ninh Dực.Có người nói Sở Ninh Dực đã đích thân chạy đi tìm Thủy An Lạc rồi, cũng có người nói Sở Ninh Dực cũng giống như năm đó thôi, anh đã sớm mặc kệ Thủy An Lạc mà ra nước ngoài rồi, nhưng cũng có người nói Sở Ninh Dực đã tự tử vì tình rồi.Mưa to kéo dài suốt bốn ngày rốt cuộc cũng rời đi, trả lại cho thành phố A một bầu trời trong vắt.Công tác tìm kiếm vẫn không dừng lại, nhưng người thì vẫn chẳng thấyđâu.Sở Mặc Bạch đã công khai lên tiếng, sống phải thấy người chết phải thấy xác, không tìm thấy thì tiếp tục tìm.
Trước khi tìm được thì bất cứ phương tiện truyền thông nào cũng không được tung mấy bài báo có tựa đại loại như Thủy An Lạc đã chết....Mùi đất bùn tràn ngập trong không khí, Thủy An Lạc ôm siết lấy cơ thể của mình, cố nhịn xuống cảm