Sở Ninh Dực từ trước đến giờ chưa bao giờ nói rõ tình cảm của anh đối với cô.Nhưng kiểu tình cảm vòng vo tam quốc này của anh lại càng khiến cô cảm động hơn.Sở Ninh Dực híp mắt nhìn cô, cuối cùng quay người...!đi luôn!?Thủy An Lạc liền ngẩn ra, thấy cửa bị đóng lại, chuyện quái gì thế này?Sở tổng, anh kiêu ngạo như thế liệu có tốt không đây?Tuy rằng kế hoạch dụ dỗ Sở tổng thổ lộ thất bại, nhưng Thủy An Lạc vẫn cảm thấy rất vui, vì Sở tổng đã nói, anh không có tình cảm với người khác, vì tình cảm của anh đã trao trọn hết cho cô rồi.Thế là Thủy An Lạc được một đêm ngon giấc, ngủ thẳng một mạch cho đến sáng hôm sau luôn.Lúc tỉnh dậy không thấy Tiểu Bảo Bối đâu nữa, chắc là được Sở Ninh Dực bế đi rồi.
Cô rửa mặt xong đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng của Sở Ninh Dực đang nghe điện thoại dưới nhà."Theo sát gã, có lẽ sẽ là ngày hôm nay." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.Bước chân xuống nhà của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, một tay vịn thành cầu thang, chân bước xuống lầu còn chưa kịp hạ xuống.Gã?Ai cơ?Thủy An Lạc đi từ từ xuống nhà, trong đầu còn đang nghĩ xem cái "gã" đó rốt cuộc là ai.Nghĩ rồi, trong mắt cô hiện lên một vẻ hung ác nhưng lại nhanh chóng biến mất.Dạo này Tiểu Bảo Bối vô cùng yêu thích con ngựa yêu của nhóc.
Từ khi có nó, cu cậu không cần làm động vật bò sát nữa, cậu nhóc bắt đầu tiến hóa theo hướng nhân loại rồi, không lúc nào là không hưởng thụ cảm giác tự hào khi đi bằng hai chân.Cho nên lúc Thủy An Lạc đi xuống nhà thì Tiểu bảo Bối đang cưỡi con ngựa yêu chạy như giặc trong nhà, ngay đến cả thím Vu cũng phải chạy đằng sau đuổi theo cu cậu.Sở Ninh Dực dập máy rồi quẳng luôn điện thoại lên bàn, đi vào nhà vệ sinh dưới tầng một.Thủy An Lạc từ từ đi xuống, thấy Sở Ninh Dực vào nhà vệ sinh, sau đó thấy cái điện thoại trên bàn hai mắt liền sáng rực lên, hai tròng mắt tối lại.
Cô cẩn thận cầm điện thoại lên, len lén nhìn về phía phòng vệ sinh, Sở Ninh Dực vẫn đang ở trong đó chưa ra, chắc là giải quyết nỗi buồn lớn rồi.Giờ khắc này Thủy An Lạc vô cùng