Đồ con gái không biết điều - Nói rồi Phong Phong liền khởi động xe phóng đi như bay.Lúc thím Vu đang làm cơm, đến sớm nhất là vợ chồng nhà An Phong Dương.
Mân Hinh vừa thấy Thủy An Lạc lập tức hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô, biết cô không sao mới chịu yên tâm."Yên tâm đi, Em Đẹp Gái nhà anh có sinh mạng dai dẳng và mạnh mẽ y như con gián vậy đó!" An Phong Dương ôm vợ cười hềnh hệch trêu chọc."Anh mới là đồ con gián!" Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên bàn, sau đó lên lầu vào phòng làm việc.An Phong Dương đỡ Mân Hinh ngồi xuống, quay qua nhìn Thủy An Lạc đã lên gác, sau đó lại nhìn về phía Sở Ninh Dực đang đỡ con trai tập đi."Là Lâm Thiến Thần thật à?""Chứng cứ xác thực, bản thân cô ta cũng không chối.
Nếu cô ta đã tự muốn làm dê thế tội thì tại sao tôi lại không cho cô ta đạt được nguyện vọng?" Sở Ninh Dực đặt con trai vào xe tập đi để cậu nhóc tự chạy lấy.Nhưng anh cũng không nói ra sự thật, vì anh muốn trong mắt tất cả mọi người, Thủy An Lạc luôn là một cô nhóc ngốc nghếch không hiểu sự đời."Dê thế tội, nói thế có nghĩa là vẫn còn kẻ khác nữa à?" An Phong Dương cau mày, đối với Thủy An Lạc mà nói thì đây chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, đã thế lại còn là bom hẹn giờ trong bóng tối nữa.Sở Ninh Dực gật đầu không lên tiếng."Em lên xem Lạc Lạc thế nào!" Mân Hinh nói rồi đứng dậy đi lên lầu.An Phong Dương thấy vợ đi rồi mới cất tiếng hỏi: "Viên Giai Di à?"Sở Ninh Dực lắc đầu: "Có lẽ còn người khác nữa.""Lan Hinh?" An Phong Dương thắc mắc: "Lan Hinh đâu có động cơ gì để làm vậy đâu nhỉ.
Hình như trước giờ cô ta vẫn luôn thích Mặc Lộ Túc cơ mà.""Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi." Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn con trai đang gào thét xông vào phòng bếp.
Nhóc con lại đói rồi, từ sau khi bị cai sữa, mỗi lần đói là nhóc sẽ tự động chạy vào bếp tìm ăn.Con nhà người ta cai sữa thế nào thì anh không biết, nhưng còn vị này nhà anh thì lạnh lùng cực kỳ.
Bị mẹ từ chối tới lần thứ ba là cu cậu tự khắc không thèm nữa, lạnh lùng đến mức khiến Thủy An Lạc cảm thấy hơi