"Sở tổng là người tốt.
Những chuyện trước kia đừng bận tâm nữa, sau này có cậu ấy, cháu cũng không phải lo lắng gì nữa rồi." Lưu tổng cười ha hả nói.Thủy An Lạc khẽ cười đáp lại, không tỏ ra xa cách nhưng cũng không phải là thân mật.***Còn lúc này Phong Phong ở trường thì không được ung dung tự tại như bọn họ.Phong Phong phải trông chừng cô nàng đang ôm bồn cầu nôn mửa sấp mặt kia.
Anh ta khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, nhìn cô như kiểu sắp nôn cả dạ dày ra ngoài.Đáng đời!Phong Phong thầm nghĩ, nhưng khi thấy cô nôn mửa đau đớn vẫn vươn tay vỗ vỗ lưng cho cô."Răng Mềm?" Phong Phong nhìn cô gái tựa vào bồn cầu không động đậy, không kìm được nhíu mày lại, "Răng Mềm?" Phong Phong thấy cô không có phản ứng gì bèn xốc cô đứng lên, "Em..."Còn chưa dứt lời, cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Kiều Nhã Nguyễn.Tận sâu trong tim như có thứ gì đó bị bóp chặt, đau đến mức hít thở không thông.Lần đầu tiên anh gặp cô là ở trong bệnh viện, cô mỉm cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Nụ cười đó khiến anh cảm nhức mắt.
Sau đó, anh bắt đầu xuất hiện bên cạnh cô nhiều hơn.
Cô chán ghét, giậm chân, nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt anh cả.Lần trước, Thủy An Lạc gặp tai nạn, cô đã khóc, nhưng vì là ban đêm nên anh cũng nhìn không rõ.Mới đây không lâu, anh nghe thấy tiếng khóc bi thương của cô, nhưng cũng không nhìn thấy nước mắt của cô.
Vậy mà lúc này đây, khi trông thấy những giọt nước mắt của cô lăn xuống, anh lại đau đớn đến mức không thể hít thở nổi.Cô không gào khóc, cũng không khóc nức nở, chỉ lặng lẽ rơi lệ, cả người tựa như một con búp bê không có hơi thở."Kiều Nhã Nguyễn, em khóc đấy à?" Phong Phong cúi đầu xuống, nửa ngày sau mới bật thốt ra được một câu.Kiều Nhã Nguyễn ghé vào bồn cầu, nước mắt từng giọt tí tách rơi xuống bồn cầu, bắn lên từng bọt nước.Phong Phong hơi hé miệng, cúi người xuống, hai tay vốn đặt trên đầu gối lúc này lại siết chặt.
Một lát sau anh bỗng đứng dậy, chẳng phải những gì anh muốn chính là trông thấy cô đau lòng hay sao? Tại sao lại phải lo cho cô làm gì?Đúng vậy, không cần quan