Kiều Nhã Nguyễn muốn tránh đi, nhưng một bên Phong Phong đang cầm chặt cổ tay của cô, cằm cũng bị anh ta nắm chặt lấy.
Cô không còn đường để lui nữa rồi.
Kiều Nhã Nguyễn bình ổn lại suy nghĩ của mình, cố gắng khiến trái tim đang đập loạn nhịp của mình yên ổn trở lại.
"Không nghĩ ra sao? Ngay cả thích tôi ở điểm nào mà anh cũng không rõ,thế mà còn không biết xấu nói thích tôi?" Kiều Nhã Nguyễn bật cười thành tiếng.
"Nếu tôi nói ra được thì sao?" Phong Phong vừa nói vừa nhích sát lại gần cô thêm chút nữa.
Kiều Nhã Nguyễn mím môi thật chặt, nhưng mà khóe mắt vẫn mang ý cười.
Lúc Phong Phong còn đang ngây người vì nụ cười của cô thì Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên giằng tay ra rồi đẩy mạnh Phong Phong lùi lại.
Gót chân của Phong Phong hơi dùng sức một chút đã đứng vững lại.
Kiều Nhã Nguyễn thong thả chỉnh lại quần áo của mình, cô nhàn nhạt nói: "Thì tôi thay đổi, anh thích tôi ở điểm nào, tôi sẽ thay đổi điểm đó không được sao?Phong Phong hơi sững sờ, dường như anh ta không ngờ Kiều Nhã Nguyễn sẽ nói như vậy.
Nhưng làm gì có chuyện Phong Phong rơi vào cảnh yếu thế dễ dàng như thế, sau khi đứng vững lại anh ta nhìn cô gái đang nhìn mình một cách đắc ý: "Vậy thì không khéo rồi, nếu thế em phải thay đổi tất cả mọi thứ trên người mình quá, bởi vì tôi thích tất cả mọi thứ của em!"Phong Phong nói một cách thâm tình.
"Đệch! " Kiều Nhã Nguyễn tức giận hừ một tiếng, sau đó lui về sau một bước.
"Làm con gái thì nên ý tứ một chút.
" Phong Phong vừa nói vừa bước lên phía trước một bước.
Lần này Kiều Nhã Nguyễn không đứng yên chờ anh ta nhào đến bắt mình nữa, cô quả quyết lui về sau một bước.
"Sao thế? Sợ tôi à?" Phong Phong cười nhẹ một tiếng.
"À, tôi sợ đứng sát anh quá sẽ bị lây cái ngu.
Cái này người ta gọi là gần mực thì đen đấy!" Kiều Nhã Nguyễn lại bật cười ra tiếng, cô nàng nhìn sắc mặt trở nên đen thui như đít nồi của Phong Phong thì tâm trạng bỗng tốthơn rất nhiều.
"Thật đúng là! ""Cốc cốc cốc! "Đúng lúc Phong Phong định mở lời thì tiếng gõ cửa lại vang lên, anh ta cau mày quay lại nhìn.
Không hiểu sao Kiều Nhã Nguyễn lại thở phào một cái nhẹ nhõm, cô thật sự chẳng thích ở một mình với Phong Phong chút nào.
Người đàn ông này giống như một con dã thú.
Con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể nhào