Sở Ninh Dực khẽ bật cười, ôm Tiểu Bảo Bối bước ra phòng khách, "Nhìn được bao lâu rồi?"Sau cơn khiếp sợ, Thủy An Lạc vẫn bước tới, có điều mỗi bước chân đều trở nên thật dè dặt.
"Đừng nhìn nữa, người ta đã đi từ lâu rồi.
" Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống đặt con trai ngồi lên đùi để ngắm chú gấu con nhà mình.
Bộ đồ này đúng là quá đẹp, anh chọn không sai chút nào.
Thủy An Lạc bĩu môi, quay lại từ ban công, "Sao anh ấy lại ở đây? Đến tìm anh à?""Sao anh ta đến đây là chuyện của anh ta, nhưng không tìm anh, chẳng lẽ là tìm em chắc?" Sở Ninh Dực quay lại nhìn cô, nhướng mày mở miệng hỏi.
Ách! Câu hỏi này thật khó trả lời!Thủy An Lạc hơi nghiêng mặt làm một cái mặt quỷ, sau đó khôi phục vẻ bình thường rồi quay đầu lại nhìn anh, "Không phải anh nói sẽ đưa em đi xem dạ hội sao? Dạ hội đâu hả?"Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới, thấy cô đã thay quần áo xong, còn cả chú gấu con nhà anh nữa, đột nhiên nhớ ra chuyện hôm nay đã hứa với cô.
Thủy An Lạc bĩu môi nhìn anh, biết ngay là anh quên rồi mà, nếu không đã chẳng đi lâu như thế, mất công cô còn sớm thay quần áo chờ anh về.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, "Đi thôi, giờ cũng vừa mới bắt đầu thôi.
""Vâng vâng! " Thủy An Lạc nói, vui sướng bước đến trước mặt anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ lộ bên ngoài vẫn còn mấy vết xanh tím của cô, lông mày nhíu chặt, "Đổi bộ đồ khác đi.
""Không sao, tối nhìn không ra đâu.
" Thủy An Lạc nói, cúi đầu nhìn cặp chân của mình, cô tưởng là anh sợ người khác nghĩ rằng cô bị bạo lực gia đình.
"Trời thu tối lạnh lắm, đổi sang mặc quần đi.
" Sở Ninh Dực cau mày nói.
"Dạ hội mà anh bảo em mặc quần à?" Thủy An Lạc kêu lên, người ta đi tham gia liên hoan đêm đều mặc váy ra biển, người này lại bắt cô mặc quần, muốn nóng chết cô hay sao?Sở Ninh Dực nhíu mày: "Chẳng lẽ cái anh đang mặc