Thủy An Lạc bất đắc dĩ, cho nên khi đối diện với Lan Hinh liền tung hết hỏa lực, dù sao một lát nữa cũng sẽ bị Lão Phật Gia dạy bảo, chẳng bằng cô xử lý cái con mụ này cho đã trước đã.Thủy An Lạc nghĩ vậy, một lần nữa bắn ánh mắt về phía Lan Hinh.Lan Hinh cười ha hả: "Sao hả, chẳng lẽ đàn em tính đi làm biên kịch đấy à? Câu này mà cũng nói ra được, điện thoại, điện thoại gì chứ?""Đàn chị nói vậy là hết hay rồi." Thủy An Lạc mỉm cười nói, từ từ tiến đến gần Lan Hinh, "Ở ngoài hành lang bệnh viện, cuộc điện thoại tôi gọi cho Kiều Nhã Nguyễn để báo cho cô ấy biết là tôi vẫn bình an, chị thật sự không nghe thấy sao?""Lạc Lạc, cô đang tự biên tự diễn cái gì vậy, tôi thực sự nghe không hiểu." Lan Hinh mở miệng nói, "Bệnh viện, hành lang, ngày nào tôi cũng đi tuần tra bao nhiêu phòng bệnh, làm gì có thời gian mà đi nghe trộm điện thoại của cô ta chứ?""Sau khi nghe được điện thoại, vì không ngờ tới tôi còn sống nên trước đó chị đã hẹn một người đến quán cafe trước cổng bệnh viện.
Hắn ta đợi ở đó một tiếng, sau đó nhận được điện thoại của chị, bảo hắn đến trại giam tìm một người tên là Lâm Thiến Thần." Thủy An Lạc tiếp tục nói.Lần này Lan Hinh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô."À, sai rồi, chuyện này phải kể từ lúc chị quay về mới đúng, cứu giúp thiên tai, thật đúng là một cơ hội tốt, hơn nữa chị cũng không thoải mái đúng lúc lắm." Thủy An Lạc nói rồi bước đến cách Lan Hinh chừng nửa mét rồi dừng lại, "Bảo tôi rời khỏi ví trí cũng tốt, dễ dàng ấn giấu người kia, lại càng dễ dàng âm thầm mà xử lý tôi, sau đó còn có thể giúp tôi có được cái danh cứu giúp thiên tai đẹp đẽ, đúng không."Lan Hinh đứng thẳng lưng, khóe miệng mang theo một nụ cười nhạt, "Cô nghĩ một sát thủ sẽ ngu ngốc đến độ chạy vào ngục giam để đòi tiền chắc? Lời giải thích này của cô quá khiên cưỡng rồi.""Ba nghìn vạn cơ mà." Thủy An Lạc chép miệng, "Lan Hinh, không ngờ trong lòng cô tôi lại đáng giá đến thế cơ đấy, còn cô thì cũng đã xác định là gã đang cần tiền,