Kiều Nhã Nguyễn: "Mày bị bỏ rồi!""Phắn phắn phắn! " Thủy An Lạc vừa nói vừa quỳ dậy khỏi mép giường.
Sau đó cô đi tới cửa sổ nhìn chiếc xe đang phóng ra ngoài, Thủy An Lạc sờ sờ cằm mình.
"Lão Phật Gia, đi, đi bắt gian với tao nào!" Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi xoay người túm lấy cái áo khoác đang vứt trên giường mặc vào rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn lén lút chuồn khỏi bệnh viện.
"Không phải chứ, bắt gian cái gì?" Kiều Nhã Nguyễn cau mày đi ra theo.
"Viên Giai Di chứ còn ai vào đây nữa, giờ cũng chỉ còn một mình Viên Giai Di kia nữa thôi.
Chắc chắn anh ấy lại đến tìm Viên Giai Di đấy!" Thủy An Lạc vừa nói dứt lời đã kéo Kiều Nhã Nguyễn chạy vào thang máy.
"Tiểu Lạc Tử, giờ thì ai gia đây xem như cũng hiểu rồi, đối với mấy chuyện quan hệ nam nữ của Sở tổng thì chỉ số thông minh của mày bùng nổ luôn quá ha!""Không bùng nổ thì có mà mất chồng à!" Thủy An Lạc tựa vào vách tường của thang máy tỏ vẻ đương nhiên nói.
"Đội cái mũ lên, đầu của mày không thể ra gió được!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đưa tay kéo cái mũ trên áo cô lên cho tử tế.
"Yêu Lão Phật Gia nhất!" Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn rồi cùng đi với cô nàng ra khỏi thang máy: "Tao không muốn lợi dụng mày đâu, gọi điện báo bình an cho mày là thật mà! Con chuyện Lan Hinh có nghe được hay không cũng coi như tùy duyên thôi.
Chẳng qua là hai cái kết quả ấy cũng không tổn thất gì đến tao cả, hơn nữa tao còn có thể gọi điện báo bình an cho mày nữa! Đây chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?" Thủy An Lạc nghiêm túc giải thích.
"Xem như mày thông minh!" Kiều Nhã Nguyễn đưa tay vẫy xe rồi kéo Thủy An Lạc ngồi lên: "Cơ mà chuyện kia cũng tốt, tránh cho việc Lâm Thiến Thần chui ra rồi lại tìm mày gây sự!"Thủy An Lạc nói địa điểm xong, cô bắt đầu dựa vai Kiều Nhã Nguyễn thở dài bất đắc dĩ: "Thật ra thì từ lúc cô ta tình nguyện nhận tội thay cho Lan Hinh chứ không chịu nói sự thật thì tao đã biết, cô ta đâu muốn tìm tao gây sự, muốn lấy mạng tao thì có!""Bé gái đáng thương của chị! " Kiều Nhã Nguyễn đưa tay xoa đầu Thủy An