"Để tôi bảo chú Sở đưa cô về, có tôi ở đây với cô ấy là được rồi." Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói."Phắn nhanh đi, con nuôi của mày đang chờ mày đó!" Thủy An Lạc hầm hè, cô làm màu đấy thì sao, biết thế là được rồi việc gì phải nói ra cơ chứ.Kiều Nhã Nguyễn vứt cho Thủy An Lạc một ánh mắt khinh bỉ, sau đó vứt kim tiêm vào thùng rác.Thuốc giảm đau có tác dụng rất nhanh, Kiều Nhã Nguyễn về chưa được bao lâu thì Thủy An Lạc đã hết đau, cả người cứ mơ mơ màng màng nằm trong lòng Sở Ninh Dực.Sở Ninh Dực cúi đầu, cứ hôn mãi lên trán cô."Đây là lần cuối cùng anh dung túng cho Giai Di!" Sở Ninh Dực thấp giọng lên tiếng nói.Thủy An Lạc vòng tay qua ôm anh thật chặt, nhưng mắt vẫn không mở ra: "Em biết, nhưng em vẫn thấy tủi thân lắm." Thủy An Lạc càng làm nũng hơn.Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên cánh tay của cô, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút khô nẻ của Thủy An Lạc: "Ngủ đi, mai anh sẽ giải thích cho em chuyện của Lan Hinh!"Trong thuốc giảm đau có cả thành phần an thần, thế nên dù giờ cô rất muốn biết nhưng vẫn không kháng lại được tính năng của thuốc, cứ thế màthiếp đi trong lòng anh.Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về cô.
Anh vừa ngẩng lên liền trông thấy Lạc Hiên đang đứng ở cửa.
Hơn nửa đêm mới tới, cá chắc là chẳng phải chuyện hay ho gì."Nói." Chỉ một từ vừa đơn giản lại vừa ngang ngược.Lạc Hiên đứng dựa vào cửa, quăng cái thiệp mời trong tay cho anh: "Nửa tháng nữa ba tôi và dì sẽ tổ chức hôn lễ, tôi nghĩ là cậu cũng nên giải thích một lời cho dì biết chứ nhỉ."Sở Ninh Dực bắt lấy, nghe cái giọng điệu hả hê đó của anh ta, liền biết chuyện mà anh phải giải thích là chuyện gì.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn một cái, rồi đặt tấm thiệp lên mặt bàn: "Tôi sẽ đưa cô ấy tới."Lạc Hiên gật gật đầu: "Chúc cậu may mắn nhá!"" Nói xong anh ta quay người đi luôn, nhưng bước được vài bước lại ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực, "Thủ đoạn ghê đấy.""Cảm ơn!" Sở Ninh Dực hời hợt đáp lại."Mong là lúc đối mặt với mẹ vợ, cậu cũng sẽ có cách đối phó tốt như vậy, hai lần bị thương, một lần thì trong trận