Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, khoản này không tính là Y học có được không?Sở tổng, anh coi thường em đến mức nào thế hả!"Thế để làm phần thưởng, chuyện đàn anh! " Thủy An Lạc dè dặt chọt chọt ngón tay vào nhau rồi nói.
Sở Ninh Dực lại nhíu mày, lần này cô nhóc này cứ phải khăng khăng hỏi bằng được chuyện của gã đàn anh kia đấy à?Thủy An Lạc thấy sắc mặt của anh kém đi, liền giơ tay khua khua, "Đượcrồi, được rồi, em không hỏi nữa là được chứ gì?" Thủy An Lạc nói xong, xoay người ngồi xuống chỗ của mình.
"Chắc anh ta đi tìm chân tướng sự thật về cái chết của cô rồi.
" Sở Ninh Dực nhấc ly nước trên bàn lên, nhẹ nhấp một ngụm.
"Nguyên nhân cái chết của cô anh? Không phải là do! " Viện trưởng Kiều hay sao?"Em muốn biết về quá khứ không thể cho ai biết của Sở gia à.
" Sở Ninh Dực hơi nhún vai, vẻ tươi cười có chút gượng ép.
Thủy An Lạc cười càng ngượng ngập hơn, đâu phải cô nhất định cứ muốn biết đâu mà.
Thủy An Lạc cầm ly nước dưa hấu trong tay, nhấp một ngụm nhỏ.
"Giờ anh nói cái chết của cô không liên quan tới bà nội, em có tin không?" Sở Ninh Dực bỗng cất lời hỏi.
"Hả?" Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.
Lúc này anh đã dựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau chăm chú nhìn cô, "Em không biết.
" Thủy An Lạc thành thật trả lời.
Mặc Lộ Túc từng kể với cô về cái chết của mẹ anh, Kiều Tuệ Hòa cũng từng nhắc qua với cô, Sở Ninh Dực còn từng vì chuyện này mà góp ý với cô, cho nên cô thực sự không biết ai mới là người nói đúng.
"Chỉ là em thấy Viện trưởng Kiều hình như không độc ác như đàn anh nói, nhưng bà ấy không thích ông anh, không phải sao?" Thủy An Lạc còn nhớ rõ hôm đó chính cô đã nghe thấy bà nói rằng bà đã hối hận.
Nếu một người phụ nữ không yêu một người đàn ông, vậy thì liệu người đó có quan tâm đến đứa bé đã sinh ra cho người đàn ông đó hay không?Hay sẽ hận người đó?Sở Ninh Dực hơi nhếch miệng, nhưng không đáp lại.
Thủy An Lạc thở dài, đẩy chiếc cốc ra rồi lại nằm bò ra bàn, "Nhiều vấnđề