Tiểu Bảo Bối thấy ba, cười khanh khách bò nhanh hơn.
Sở Ninh Dực đỡ lấy Thủy An Lạc, lại vươn tay túm Tiểu Bảo Bối sắp lao xuống khỏi giường.
Con gái Long gia?Cháu trai Long gia?Một cô não tàn, một thằng nhóc đang chảy nước dãi.
Sở Ninh Dực nghĩ, Lạc Hiên nói không sai, Long gia thần bí cũng chỉ do bên ngoài đồn đại mà thôi, bọn họ cũng chỉ là người bình thường.
"Muốn ở lại Paris chơi vài ngày không?" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đã ngồi vững lại, mở miệng hỏi.
"Không phải đến Provence hay sao?" Thủy An Lạc tò mò nói.
"Hiếm khi đưa em ra nước ngoài, coi như bù đắp tuần trăng mật lần trước.
" Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
"Ha ha! " Thủy An Lạc ngã xuống giường, tuần trăng mật? Đã ly hôn cả năm trời rồi, còn muốn bù đắp tuần trăng mật của hai năm trước sao?""Vậy anh bồi thường luôn cho em mấy tháng ly hôn khổ sở đi?""Ly hôn khổ sở?" Sở Ninh Dực nhíu mày, ôm con trai nhìn người phụ nữ đang lăn lộn trên giường, sau đó mới mở miệng nói: "Em lắm chuyện quá, Provence có vài thị trấn nhỏ không tệ, anh đưa hai mẹ con đi chơi một vòng.
""Em có cảm giác như anh đang cố gắng kéo dài thời gian không cho em gặp mẹ thì có, có điều nếu anh đưa em đi thì thôi em cũng đồng ý vậy.
" Thủy An Lạc ngồi xuống, cười tít mắt nói.
"Đồ ngốc.
" Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, Long gia có Long Man Ngân thay cô chống đỡ, anh cũng không cần thiết phải quá lo lắng.
Chỉ là không biết, liệu Long Man Ngân có nói nguyên nhân này cho cô ấy biết hay không?"Vậy đến Provence nhé, chỗ đó có hoa Lavender nổi tiếng, em còn chưa nhìn thấy bao giờ đâu.
" Thủy An Lạc kích động nói, tưởng tượng đang đứng giữa một biển hoa oải hương bạt ngàn thôi đã thấy kích động vô cùng rồi.
Nhưng cô mới chỉ xem qua ảnh thôi.
"Được.
" Sở Ninh Dực vui vẻ đồng ý.
Thủy An Lạc lại nằm dài ra, vươn tay nắm lấy tay anh, "Tự dưng anh đối xử với em tốt như thế, khiến em vẫn chưa thích ứng kịp này.
"Sở Ninh Dực nhìn cô, hơi cúi người, sau đó hôn nhẹ lên môi cô một cái, "Thế bao giờ em định tái hôn với anh?"Thủy An Lạc đảo cặp mắt