Thủy An Lạc đang đợi câu trả lời của Sở Ninh Dực, nhưng Sở Ninh Dực lại cảm thấy mình không cần thiết cho cô một lời giải đáp nào cả.
Từ lúc quyết định đón cô về anh cũng đã quyết định thu mua lại Viễn Tường rồi.Sở Ninh Dực vẫn cứ im lặng không lên tiếng, còn Thủy An Lạc thì chắc chắn không đủ định lực bằng anh, vậy nên anh không nói thì cô nói vậy."Sở Ninh Dực, nếu anh dám thu mua Viễn Tường thì tôi sẽ, tôi sẽ..." Thủy An Lạc hùng hổ mở miệng nhưng nói đến đây mới nhận ra cô chẳng có gì để uy hiếp anh cả, thế nên cũng chỉ có thể lặp đi lặp câu "tôi sẽ, tôi sẽ" như một cái đĩa vấp.Sở Ninh Dực tựa vào đầu giường nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, ngược lại tâm trạng lại tốt hơn một chút."Cô sẽ thế nào?""Tôi..." Thủy An Lạc kiềm chế đến đỏ bừng cả mặt.
Cô định nói vài câu độc ác gì đó nhưng nghĩ kỹ lại thì cô có thể nói gì được cơ chứ?"Dù sao...!dù sao thì anh cũng không thể thu mua Viễn Tường được! Nếukhông ông nội tôi nhất định sẽ tới tìm anh đấy!" Thủy An Lạc hung hăng nói xong rồi xoay người chạy biến mất.Sở Ninh Dực bất lực day day trán, hẳn là ông nội của cô đến tìm anh cơ đấy.
Cô vợ cũ này của anh quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ con.***Thủy An Lạc ra khỏi phòng bệnh, cô định tới phòng thực tập nhưng trên đường cứ bị người ta chỉ trỏ này nọ, vẫn là cái chuyện làm lộ thông tin của bệnh nhân kia."Không thể hiểu nổi loại người này tới đây làm gì nữa! Cứ kêu Thái tử gia thiết diện vô tư thế mà lại đi đồng ý cho cô ta tới bệnh viện làm, vừa mới đến đã gây họa! Bây giờ có Thái tử gia che chắn rồi nên chuyện lớn như vậy cô ta cũng có phải chịu trách nhiệm đâu, quả nhiên người có ô dù vẫn dễ sống hơn mà.""Hết cách, ai bảo cô ta là mẹ của Tiểu hoàng tử chứ.
Cô có giỏi thì cũng làm mẹ của Tiểu hoàng tử đi."Hai cô y tá ở quầy lễ tân nhân lúc nhàn rỗi mà vừa làm việc vừa tán phét."Tôi nghe đồn, để giải quyết chuyện lần này, Thái tử gia phải..."Bọn họ còn chưa nói hết liền thấy Thủy An Lạc đứng