Long Man Ngân nhìn bộ dạng nóng vội sắp khóc đến nơi của con gái, vội vàng đưa tay ra vỗ về an ủi cô: "Mẹ chỉ đang hỏi ý kiến của con thôi mà.
"Thủy An Lạc hơi mím môi lại, cúi đầu hai tay đan vào nhau vặn vẹo.
Long Man Ngân cũng cúi xuống nhìn con gái, mỗi lần con gái bà băn khoăn chuyện gì đó thì đều sẽ như vậy.
Long Man Ngân đưa tay ra nắm lấy tay Thủy An Lạc, ngăn không để cô tự hành hạ mình nữa, "Lạc Lạc.
""Nhưng mà mẹ căn bản là không cần con mà, ngay đến tin mẹ kết hôn cũng là do Sở Ninh Dực nói cho con biết.
" Thủy An Lạc càng nói càng cảm thấy tủi thân, nước mắt tí tách rơi trên mu bàn tay của Long Man Ngân.
Mu bàn tay của Long Man Ngân cứ như bị nước mắt của cô làm bỏng, "Lạc Lạc, mẹ cũng không muốn giấu con, chỉ là có chút chuyện, mẹ không muốn để con biết, cũng không muốn để con chịu đựng mà thôi.
""Nhưng con là con gái của mẹ cơ mà.
" Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn bà, nước mắt vẫn rơi như mưa, nhưng giọng nói của cô vẫn rất kiên cường.
"Con bé ngốc này, chính là bởi vì con là con gái mẹ nên mẹ mới làm như thế.
" Long Man Ngân lại ôm cô vào lòng, khẽ vỗ về bờ vai của cô, "Lạc Lạc, đối với mẹ trên thế gian này không ai có thể quan trọng hơn con được cả, biết chưa?""Anh bảo là mẹ của anh ấy! ""Đó là chuyện của người lớn bọn mẹ, con ngoan, nếu như con thích Sở Ninh Dực thì cứ ở bên nó đi.
" Long Man Ngân vừa lau nước mắt cho cô vừa nói, "Mẹ chỉ cần con vui là được rồi.
""Nhưng con vẫn thấy tủi thân lắm.
Mẹ của con kết hôn, thế mà con lại là người biết cuối cùng.
" Thủy An Lạc tiếp tục vặn vẹo mấy ngón tay vàonhau.
Hơn nữa Thủy An Lạc được Long Man Ngân dạy cho một điều, đó chính là người khác có chuyện không muốn nói, vậy thì tuyệt đối không được hỏi, đây là sự tôn trọng đối với họ.
Cho nên khi Long Man Ngân nói rằng bà không thể nói, Thủy An Lạc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bắt mẹ mình nói cho bằng được cả.
"Được, lần này là mẹ không đúng, mẹ có thể đồng ý với một yêu cầu của con, như thế được chưa?" Long Man Ngân thấp giọng cười nói.
"Vậy thì con muốn làm phù dâu của mẹ.
" Thủy An Lạc níu lấy áo của mẹ mình, nhỏ giọng vòi vĩnh.
Long Man Ngân sững ra một lát, sau đó mới bật cười