Sở Ninh Dực rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy Thủy An Lạc đang ngồi xổm bên vali hành lý, còn cậu con trai thì đang ấm ức nằm trên giường quyết khóc đến vỡ đê, thấy thế anh bèn đi qua bế cu cậu lên."Em tìm gì đấy?" Sở Ninh Dực nói xong, bước tới nhìn cô đã lật tung hết cả quần áo bên trong lên."Ha ha, chính là cái này, không ngờ thím Vu cũng bỏ vào thật." Thủy An Lạc đang mặc lễ phục mà hành động thì tuyệt đối không thục nữ chút nào.
Cô cầm bộ quần áo ong mật xoay người, "Nhìn này, hôm nay cho Tiểu Bảo Bối mặc cái này nhé."Đó là một bộ bodysuit áo liền quần tạo dáng như một chú ong mật, có cả đôi cánh nhỏ, trên mông còn có cái đuôi nho nhỏ, mũ là đầu của ong mật, vô cùng dễ thương."Thế nào, thế nào?" Thủy An Lạc tựa như dâng bảo bối lên mở miệng hỏi.Sở Ninh Dực gật đầu, đây là bộ quần áo anh đã chọn, tất nhiên là được rồi.Thủy An Lạc hưng phấn đón lấy con trai, sau đó thay cho cậu bé, "Ai da, bé ong mật." Thủy An Lạc nói, vươn tay cầm lấy di động, nhìn con trai đang nằm trên giường, "Nhìn mẹ nào, nhìn mẹ nào."Tiểu Bảo Bối ưm một tiếng, đưa tay giựt giựt quần áo trên người, đây là cái gì?Sở Ninh Dực đứng bên cạnh giường nhìn hai mẹ con, cuối cùng lắc đầu lạivào nhà tắm thay quần áo của mình.Đúng bảy giờ, đã bắt đầu có khách tới lâu đài.Thủy An Lạc bước đến phòng của mẹ mình.
Lạc Vân không ở bên trong, chắc là đang đón tiếp khách khứa bên ngoài.Long Man Ngân mặc một bộ váy cưới trắng như tuyết, gương mặt trang điểm xinh đẹp vô ngần, lúc này đang ngồi bên giường nhìn ra bên ngoài.
Bà không có phù dâu, mà bà cũng không cần."Mẹ..." Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đẩy cửa tiến vào.Long Man Ngân vẫy cô qua, sau đó không buồn để ý đến áo cưới của mình mà đón lấy Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối được bà ngoại chăm từ bé, cho nên rất đỗi quen thuộc với bà ngoại.
Vừa được bà ôm đã kích động nhảy tưng tưng trên