Kiều Nhã Nguyễn càng không nghe điện thoại thì Phong Phong càng gọi.Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát tắt máy, nghe tiếng chuông phát phiền lên được."Sao lại không bắt máy?" Tân Nhạc tò mò mở miệng hỏi."Điện thoại quấy nhiễu ấy mà." Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc đang nghịch di động: "Lịch thi năm nay là vào tháng mười hai à?""Ừ, bà cũng muốn thi à? Thế cùng ôn nhé." Tân Nhạc vừa nói vừa đặt di động xuống rồi quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn."Thôi tôi thì tính sau đi." Kiều Nhã Nguyễn nói xong nói xong đặt quyển tạp chí sang một bên rồi đứng dậy đi tắt đèn."Cũng đúng, bà là thánh học mà, lo gì."" Tân Nhạc than thở nói, sau đó cũng nhắm mắt lại đi ngủ.Còn lúc này Phong Phong ở dưới lầu đang tức điên lên vì điện thoại của cô đã tắt máy.
Anh ta muốn xông lên lầu, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy đèn đóm tắt hết cả.Ơ ngủ rồi à?Phong Phong cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, mẹ nó, còn sớm như thế ngủ cái gì mà ngủ?Nhưng lúc anh ta ngẩng đầu lên thì lại thấy bác gái quản lý ký túc xá đã đóng cửa, mười giờ ba mươi phút đóng cửa là quy định của ký túc xá trong trường đại học.Phong Phong ngẩng đầu nhìn phòng ký túc xá của Kiều Nhã Nguyễn.
Anh ta nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ trong lòng cô gái này thật sự không có anh ta sao?Biết bao ngày chẳng hề liên lạc, cũng chẳng nghe điện thoại, chẳng lẽ cô không cảm thấy vắng bóng anh ta thì cuộc sống của mình cô đơn hơn rất nhiều à?Xem ra sự ảnh hưởng của anh ta với Kiều Nhã Nguyễn không lớn, phải tiếp tục cố gắng hơn mới được.Buổi tối ở thành phố A không sầm uất bằng ban ngày, nhưng mười rưỡi tối thì vẫn có xe cộ đi lại trên đường.Tiểu Bảo Bối khóc nháo một trận xong thì tâm trạng cũng thoải mái hơn.Nhóc con ngồi trên đùi của mẹ đá đá cái chân nhỏ chơi đùa.Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh hai mẹ con họ, đặt báo cáo quý đầu của Viễn Tường do chú Sở vừa đưa tới trên đùi.Thủy An Lạc không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn qua.
Số liệu viết trên báo cáo cô đều biết, nhưng lúc chúng nó tụm lại một chỗ thì cô lại chẳng hiểu chúng nó có nghĩa gì cả."Sao thế?"Sở Ninh Dực khép báo cáo lại rồi nhìn của Thủy An Lạc: "Không sao, tình hình của Viễn Tường tốt hơn anh nghĩ nhiều, chắc