Sở Ninh Dực hơi nhíu mày cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối cũng ngẩng đầu rồi nhe mấy cái răng trắng bóc về phía daddy nhà mình."Không cần."Quả nhiên Sở Ninh Dực mở miệng chốt hạ rồi."Khụ khụ..." Lần này Cố Thanh Trần ho đến kịch liệt.
Cô ta bàng hoàng mà chỉ thẳng vào Tiểu Bảo Bối: "Nó, anh nghe nó, nó thì biết cái gì chứ?""Bỏ cái tay xuống, em đang chỉ đại Boss tương lai của em đấy!" Sở Ninh Dực thản nhiên nói, thanh âm không nhẹ cũng không nặng.Tiểu Bảo Bối vẫn nhe răng ra cười, chảy cả nước dãi.Cô đừng coi thường con có được không, người ta cũng có quyền đưa ra quyết định đấy.Cố Thanh Trần bị Sở Ninh Dực làm cho cáu đến nỗi muốn hộc cả máu, đại Boss tương lai ấy hả, thằng oắt này tới nói còn chưa biết kia kìa.Thủy An Lạc ngồi ở phòng làm việc của Sở Ninh Dực chờ đến phát chán, hoàn toàn không biết Tiểu Bảo Bối nhà cô đã đưa ra một quyết định thế nào vì cô.Thủy An Lạc buồn chán ngồi ở bàn làm việc của anh, hai ngón tay chống xuống thành hai cái chân rồi bắt đầu đi qua đi lại trên mặt bàn làm việc bóng loáng của Sở Ninh Dực.
Sau đó cô bò ra bàn cầm tấm hình được đặt trên bàn lên xem, đây là tấm ảnh chụp cô với Tiểu Bảo Bối ở ruộng hoa Lavender ngày đó.Trên bàn còn có một tập ảnh toàn là ảnh của bọn họ.
Bên ngoài túi hồ hơ có viết mấy vấn đề liên quan đến tuyến du lịch Provence.Xem ra Sở Ninh Dực thật sự muốn khai thác khu vực đó.Thủy An Lạc xem từng tấm ảnh một, hầu hết đều là ảnh chụp cô với Tiểu Bảo Bối, có chụp chung, cũng có hình chụp riêng.
Kỹ thuật chụp hình của Sở tổng hơn cô gấp mấy trăm lần, không có ảnh của anh, Sở tổng đại nhân đang chê bai tay nghề của cô đấy hả?Thủy An Lạc nhìn một hồi, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại trên tấm ảnh của Tiểu Bảo Bối.
Nếu không phải vì con trai thì chắc là cô và anh đã chẳng có được mối tình này rồi.Có điều lúc Thủy An Lạc lia mắt xuống dưới lại trông thấy một tấm hình của Viên Giai Di.
Trong tấm hình đó cô ta cũng đứng giữa ruộng hoa Lavender, mặc một chiếc váy điểm hoa, trên đầu đội một chiếc mũ cỏ màu ngà sữa.
Trong tấm hình đó, Viên Giai Di đang ngẩng đầu nhìn mặt trời lại còn dùng một tay che bớt ánh nắng chói chang, tuy chỉ có một góc