"Này!!!" Cổ tay của Thủy An Lạc đau rát, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.
Thấy chưa, đây chính là mục đích của cái gã này đấy, gì mà kêu để mình tự đến gặp, nhưng đến lúc gặp thật rồi, người phát điên lên lại vẫn là anh.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc ra khỏi rừng cây nhỏ, quăng cô lên thân xe.
Thủy An Lạc hít một hơi lạnh, vì lưng cô bị đập vào xe rõ là đau.
Lúc này cũng sắp tám giờ tối, bầu trời thành phố A cuối tháng 9 cũng đã chìm vào màn đêm đen.
Thủy An Lạc vẫn không ngẩng lên, cả người bị Sở Ninh Dực đè cứng trên thân xe ô tô.
Thủy An Lạc lại rên lên một tiếng, sau lưng cô là cái cánh cửa xe ô tô lạnh băng, trước mặt là vòm ngực cứng như thép của anh.
"Thủy An Lạc.
" Sở Ninh Dực nói, giọng anh lạnh như băng, những ngón tay của anh siết lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng lên nhìn mình.
Thủy An Lạc đằng trước đau, đằng sau cũng đau nốt, cả người không một chỗ nào là không cảm thấy đau cả, nhất thời cơn giận tức cũng theo đó mà xộc lên tận đỉnh đầu.
"Sao hả, chẳng phải chính Sở tổng đã cho phép tôi gặp anh ấy rồi sao? Giờ lại định quay ra trách tôi đấy à?" Thủy An Lạc không phục nhìn thẳng vào anh, sự bướng bỉnh xen lẫn tủi thân ánh lên trong ánh mắt cô.
"Thủy An Lạc, anh bảo em gặp thì em liền gặp luôn như thế à? Quá khứ quan trọng đến thế sao? Cmn, em sống cùng với anh hay là sống với nhà họ Sở đây hả?" Sở Ninh Dực tức giận nói, ngay cả mắt cũng bắt đầu đỏ ngầu lên.
Anh cứ tưởng rằng cô sẽ không đi gặp Mặc Lộ Túc, anh cứ ngỡ rằng cô sẽ hiểu ý của anh.
Thủy An Lạc bị anh quát cho điếc cả tai, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, nhưng cô không hề chuyển ánh mắt của mình đi mà cứ nhìn chằm chằm vào anh.
"Sở Ninh Dực, rốt cuộc anh có hiểu lý lẽ không đấy? Mọi chuyện đều do anh quyết, chẳng lẽ em không có quyền tự lựa chọn à?" Thủy An Lạc cũng tức tối bật lại.
Cô biết tình cảm của anh, cho nên dù cô có tức giận đi chăng nữa cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện đến tìm đàn anh để chọc giận anh.
Nhưng lần này chạm mặt đàn anh cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà.
Thế mà trong mắt anh lại thành ra hai người đã hẹn nhau từ trước.
Thủy An Lạc nghĩ thế, trong lòng lại càng cảm thấy buồn bực, cố gắng giãy ra khỏi vòng kìm