Mặc Lộ Túc khoác áo blouse trắng đứng trước cửa, che khuất tất cả ánh sáng mặt trời.
Thủy An Lạc lẳng lặng cầm lấy gối đầu che mình lại, dù sao trong mắt Sở tổng cô cũng chỉ là một con rùa đen rụt đầu, vậy thì cứ giao tất cả mọi việc cho anh là được.
Sở Ninh Dực chỉ định đi toilet thôi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên tâm trạng nhất thời càng thêm tệ hại.
Mặc Lộ Túc bước tới, tay còn cầm một giỏ hoa quả, nhưng lại giống như không hề nhìn thấy Sở Ninh Dực, đi thẳng đến bên cạnh giường, sau đó cúi người vén chăn lên nhìn chân của Thủy An Lạc.
Sở Ninh Dực bước tới, bắt lấy tay anh, kéo thẳng chăn đắp lại lên chân Thủy An Lạc.
Tay của Mặc Lộ Túc hẫng giữa không trung, một lát sau mới từ từ thu lại.
"Đây là cách anh chăm sóc cô ấy sao? Từ khi trở lại bên cạnh anh, nhữngthương tổn cô ấy phải chịu đựng còn nhiều hơn những thương tổn cô ấy phải chịu hai mươi năm qua nữa.
" Mặc Lộ Túc trầm giọng mở miệng nói.
Thủy An Lạc buồn bực cúi đầu thầm bật ngón cái cho đàn anh, quả nhiên vẫn là đàn anh hiểu cô, đây chính là vấn đề cô muốn hỏi, vừa rồi lại bị Sở Ninh Dực ngắt lời mất.
Cô nghi là Sở Ninh Dực cố tình lắm.
Trong ánh mắt Sở Ninh Dực hiện lên vẻ mất mát, nhưng ánh mắt đó cũng nhanh chóng biến mất.
Anh ngẩng đầu, đối diện với cái nhìn chất vấn của Mặc Lộ Túc.
Sở Ninh Dực từ tốn chỉnh trang lại quần áo của mình, "Thì đã sao?"Ặc! Bàn tay đang ôm lấy gối đầu của Thủy An Lạc hơi cứng lại, trong lòng bỗng thấy có chút ấm ức, anh ấy nói là "thì đã sao" á?Chẳng lẽ anh ấy không cảm thấy tất cả mọi chuyện này đều vì anh sao?"Chuyện đất lở, xét cho cùng cũng là vì anh nữa, còn chuyện ở nghĩa địa tôi thừa nhận là tôi đã sai, còn chuyện lần này là lý do cá nhân, không thể trả lời.
Còn giữa hai chuyện đất lở và chuyện xảy ra ở nghĩa địa, chuyện nào nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ anh lại không tự cân đong đo đếm được chắc?"Giọng nói lạnh lùng vang vọng trong không khí mãi không tan đi.
Bàn tay đang túm chặt lấy gối của Thủy An Lạc từ từ thả lỏng.
Đúng