“Dạ vâng, vậy xin người hãy bớt giận đã, để tao gọi thử cho anh Sở hỏi xem thế nào.
” Thủy An Lạc nói xong liền cúp máy.
Chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của cô.
Thủy An Lạc còn tưởng cóthế nào thì Phong Phong cũng sẽ trưng cầu ý kiến của Kiều Nhã Nguyễn, nhưng cô không ngờ anh ta lại tự mình quyết định như vậy, đã thế còn dùng thủ đoạn này nữa.
Thủy An Lạc đứng lâu mỏi chân liền ngồi ghé xuống mép sofa gọi điện cho Sở Ninh Dực.
Mà lúc này, trong phòng làm việc rộng lớn của Sở Ninh Dực đang nồng nặc mùi thuốc súng.
Cố Thanh Trần hai tay chống nạnh nhìn Sở Ninh Dực: “Anh có ý gì đây? Tại sao tên Lạc quái quỷ gì kia mỗi ngày đều biết em đang ở đâu? Em sắp bị tên đó quấn đến phát điên lên rồi anh có biết không hả?”Sở Ninh Dực cúi đầu nghịch di động của mình, mặt vẫn dửng dưng: “Ngày nào anh cũng bận sắp chết đến nơi rồi, em nghĩ anh còn tâm trạng để mà đi quản chuyện của em chắc?”“Ngoài anh ra thì làm gì còn ai biết hằng ngày em ở đâu được chứ?” Cố Thanh Trần chống hai tay lên mặt bàn của Sở Ninh Dực: “Anh là anh họ của em đấy!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
“À đấy, phải rồi, anh quên mất nói cho em một chuyện, Lạc Hiên là anh họ của chị dâu em đấy!” Sở Ninh Dực thản nhiên nói một câu, cứ như thể anh thật sự quên mất, đến tận bây giờ mới nhớ ra vậy.
“Anh họ của Thủy An Lạc?” Cố Thanh Trần từ từ đứng thẳng người dậy, vẻ mặt nhìn ông anh của mình càng dữ tợn hơn: “Đệch, anh đang trả thù em!” Trả thù việc hôm đó cô nói Thủy An Lạc là một tai tinh chuyên gây họa sao.
Di động đang chuyển động trong tay Sở Ninh Dực bỗng bị anh nắm chặt lại trong tay, anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang tức đến mức sắp phát điên trước mặt mình.
“Đây không phải là từ mà một cô gái nên nói đâu.
Còn nữa, phản ứng của em càng ngày càng chậm!” Sở Ninh Dực tựa lựng vào ghế nhìn cô gái nào đó đang xù lông lên: “Đang giờ làm việc, đi ra ngoài làm việc đi!”“Anh làm như này là lấy việc công báo thù riêng, em phải mách dì!” CốThanh Trần tức giận lên tiếng.
“Như thế nào gọi là lấy việc công báo thù riêng? Anh ta toàn đến tìm em lúc tan làm,