[Chuyện này Sở Ninh Dực không nói cho em, vậy giờ cũng chỉ có anh có thể nói cho em biết thôi, sau khi xong việc hãy đến phòng của ba em nhìn xem.
Trường hợp mà anh cho em xem hoàn toàn là thật, còn về việc tại sao lại giấu em chuyện kia, anh cảm thấy nên để cho Sở Ninh Dực nói cho em biết thì tốt hơn, nhưng giờ nghĩ lại thì anh đã sai rồi.
]Một tin nhắn rất dài, nhưng Thủy An Lạc đọc xong, bàn tay đã nổi đầy gân xanh.
Căn bệnh kia là có thật, phòng bệnh của ba, sự che giấu của Sở Ninh Dực.
Ba điều quan trọng này khiến Thủy An Lạc không kịp suy nghĩ nhiều, ngay lúc Kiều Tuệ Hòa nói rằng cô có thể đi ăn cơm, cô liền nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của ba mình.
Trước kia mỗi lần cô đi qua đây đều có một bác sĩ trông nom, báo cho cô biết không thể bước vào, còn hôm nay không có bác sĩ nào hết, hơn nữa, cửa phòng bệnh cũng chỉ khép hờ.
Thủy An Lạc đột nhiên đẩy cửa bước vào, xốc chăn trên giường lên.
Gối đầu!Chỉ có gối đầu!Lạnh lẽo từ đầu ngón chân lan đến toàn thân, Thủy An Lạc ngã ngồi xuống giường.
Ba thực sự không có ở đây.
Mà Sở Ninh Dực đã sớm biết, lại không hề nói gì với cô.
Anh ấy lừa mình!Suy nghĩ này một khi nảy sinh liền như cỏ dại gặp mưa, dù có làm gì cũng không thể ngăn lại được.
Mặc Lộ Túc đứng bên góc tường nhìn vào, khóe miệng hơi nhếch lên, Sở Ninh Dực cho rằng sắp xếp một gã bác sĩ giả canh cửa là được rồi sao?Nếu muốn để cho Thủy An Lạc đi vào, anh có hàng nghìn cách.
“Sở Ninh Dực đúng là khinh xuất thật, trong chúng ta còn chưa biết là ai thắng ai thua, không phải sao?” Khóe miệng Mặc Lộ Túc nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, chỉ có điều khi nhìn cô gái đang ngồi trên giường, lông mày anh lại nhíu chặt.
Không biết Thủy An Lạc đã ngồi trên giường bao lâu, cho đến khi ánh nắng bên ngoài rọi thẳng vào mắt cô, cô mới hoàn hồn lại.
Giờ cô phải làm gì?Đi tìm Sở Ninh Dực để hỏi cho rõ ràng sao?Đi chất vấn anh tại sao phải giấu giếm cô à?Cả tin nhắn mà cô mới chỉ thấy đoạn mở đầu kia nữa, rốt cuộc là ai gửi cho anh?Thủy An Lạc nghĩ mãi, giờ cô thấy rất hỗn loạn,