Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn tài xế, không nhịn được mà vỗ trán một cái.“Bác tài, ngại quá, tôi ra ngoài vội nên không mang theo ví.
Tôi có thể mượn điện thoại của bác được không?” Thủy An Lạc áy náy mở miệng nói.Tài xế cũng là người tốt, ông đưa chiếc điện thoại cũ kỹ của mình cho cô, “Thời đại này, mấy cô mấy cậu yêu đương cứ động tí cãi nhau là bỏ đi,như vậy không tốt đâu.”Thủy An Lạc cảm kích nhận lấy di động, nhưng gọi cho ai bây giờ?Cô chỉ nhớ được có ba số điện thoại, một là số của mẹ, nhưng giờ mẹ lại đang ở Provence, một số của Kiều Nhã Nguyễn, còn một số là số của Sở Ninh Dực mà cô không biết mình đã nhớ được từ lúc nào.Chẳng lẽ cô lại gọi cho Sở Ninh Dực sao?Nghĩ một hồi, cuối cùng Thủy An Lạc vẫn gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn.
Giờ cô không muốn thấy Sở Ninh Dực, hoặc ít nhất thì lúc này cô không muốn trông thấy anh.Thủy An Lạc gọi đi, giọng khàn khàn nói với Kiều Nhã Nguyễn rằng mình ra ngoài nhưng không mang theo tiền, mà tiền xe lại rất đắt.
Kiều Nhã Nguyễn sau khi biết tin chỉ mắng cô một câu sau đó nói địa điểm cho cô bảo cô tới chỗ mình.Thủy An Lạc trả lại di động lại cho bác tài, sau đó báo lại địa chỉ của Kiều Nhã Nguyễn.Người tài xế ai ô một tiếng, “Cô à, chỗ này không gần đâu, hôm nay tôi kiếm riêng của cô không cũng đủ rồi đấy.”Kiều Nhã Nguyễn lúc này đang bị cấm túc trong nhà Phong Phong.
Nhà của anh ta là một căn biệt thự biệt lập.
Với một thiên kim tiểu thư như Kiều Nhã Nguyễn mà nói thì đây cũng là một căn biệt thư cao cấp.Kiều Nhã Nguyễn cúp máy xong liền bắt đầu lật tung hết các ngăn kéo lên để tìm tiền.
Lúc ra khỏi nhà, cô bị Phong Phong kéo đi, chỉ mặc áo ngủ xỏ dép lê, ngay cả di động cũng là Phong Phong đi lấy về hộ cô, cho nên trên người cô cũng không có tiền.Trong một buổi tối mà cả hai vị tiểu thư đây đều bị tiền xe làm cho đau cả đầu.Phong Phong vừa về đã thấy phòng khách nhà mình biến thành cái ổ chó.
Anh ta đặt chìa khóa xe