Chú Sở là người xuống xe đầu tiên.
Ông mở cửa sau chiếc xe của tài xế kia ra nhưng không thấy ai ở bên trong cả.Người tài xế kia quay đầu lại nhìn chú Sở, “Sao hả, kiếm cô bé kia hả?”Chú Sở khẽ gật đầu, “Cô ấy đâu rồi?”“Đã xuống xe từ lâu rồi, nhưng tiền xe còn chưa trả đâu.
Cô ấy bảo tôi ở đây chờ người đến tìm cô ấy trả, không ngờ đúng là chờ được thật.” Nghe giọng tài xế không giống giả bộ chút nào.Chú Sở nhíu mày, xoay người bước về phía xe của Sở Ninh Dực, nhìn anh mở cửa xuống xe liền báo cáo lại: “Tài xế nói, thiếu phu nhân đã xuống xe lâu rồi nhưng chưa trả tiền, cho nên tài xế mới ở đây chờ chúng ta.”Sở Ninh Dực vươn tay đóng sầm cửa xe lại, nhìn người tài xế bên kiaxuống xe giậm chân.
Chắc vì tiết trời đã lạnh hơn nên ông giậm chân để làm ấm người.Sở Ninh Dực cất bước đi qua, cúi đầu dùng tư thái của một vị vương giả nhìn người đàn ông trước mặt, trầm giọng mở miệng nói: “Cô ấy đâu?”Bác tài ngẩng đầu, khi ông trông thấy Sở Ninh Dực thì không kìm được mà hú hồn một phen.Sở Ninh Dực tuy không phải ngôi sao, không phải tất cả mọi người ở thành phố A đều có thể nhận ra anh.
Nhưng bác tài này lại có một cô con gái mới mười tám tuổi, cho nên ông ấy từng nhìn thấy ảnh chụp của Sở Ninh Dực qua tạp chí của cô bé.Cho nên, bác tài cũng không giữ được bình tĩnh như lúc đầu nữa, “Đi rồi, mà này, cô gái kia bắt tôi lòng vòng cả nửa thành phố đấy.
Nếu anh đã tới đây thật thì chắc anh là người trả tiền xe cho tôi nhỉ.”Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn người đàn ông đang giơ tay đòi tiền, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khác lạ.“Di động.” Sở Ninh Dực mở miệng nói.Bác tài sửng sốt, vì ông chẳng hiểu anh nói gì cả.Chú Sở vội vàng tiến đến, trừ lúc ở trước mặt thiếu phu nhân thì thiếu gia nhà ông mới nói nhiều hơn một chút, chứ lúc nói chuyện với người khác, anh lúc nào cũng chỉ biểu đạt bằng hai từ ngắn gọn, tuyệt đối không có đến nổi hai từ rưỡi luôn.“Di động của ông đâu lấy ra đây, thiếu gia