An Phong Dương nhíu mày.“Bạch Nhị, cậu có ý gì đây?” An Phong Dương trầm giọng nói, “Chẳng lẽ buổi tụ tập ngày hôm nay có thể mang người nhà đi cùng à? Sao không nói sớm để tôi đưa Mân Hinh nhà tôi theo.”Giọng nói của An Phong Dương đầy sự châm chọc, mà phần lớn là nói cho Viên Giai Di nghe.
Anh không có lấy một tia hảo cảm với người con gái này.“Tôi đang bàn chuyện hủy hợp đồng với công ty của Giai Di.
Sở Đại, Giai Di sắp là người đại diện cho công ty của cậu nên mới gấp rút hủy hợp đồng như vậy, cậu cứ thế mà đi à? Cho dù đã chia tay rồi, lẽ nào ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa sao?” Bạch Dạ Hàn trầm giọng mở miệng nói.Viên Giai Di lại thở dài, “Không sao đâu, em đi đây, các anh cứ nói chuyện đi.”Ánh mắt âm u của Sở Ninh Dực lướt qua bọn họ, cuối cùng vẫn lướt qua Viên Giai Di rời khỏi căn phòng này.An Phong Dương đứng dậy, cười khẩy một tiếng rồi cũng bỏ đi.Phong Phong cũng đứng dậy theo, nhìn hai người kia từ trên xuống dưới, đến lúc bước tới gần Bạch Dạ Hàn mới vỗ vỗ lên vai anh ta: “Bạch Nhị, cho dù giờ Sở Đại và chị dâu đang cãi nhau nhưng cậu có muốn gây xích mích ly gián cũng không cần rõ ràng như vậy đâu.”Phong Phong nói xong liền nhìn anh ta mỉm cười một cái, sau đó cũng rời khỏi nơi đây.Có ai không biết, từ chuyện lần trước Sở Ninh Dực đã chẳng còn tin vào cái gọi là “Chia tay rồi còn có thể làm bạn bè” nữa rồi.
Nhất là khi Viên Giai Di còn từng hại Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực càng khó mà nể mặt cô ta.Viên Giai Di nhìn căn phòng trong thoáng chốc đã vắng tanh, cười có chút chua xót: “Anh thấy chưa, anh ấy sẽ không cho em bất cứ cơ hội nào nữa đâu.”“Rồi sẽ có lúc thôi.” Bạch Dạ Hàn thản nhiên mở miệng nói, có điều trong ánh mắt lại hiện đầy vẻ sâu xa.Ba người lần lượt rời khỏi quán bar.
Sở Ninh Dực bảo Phong Phong về trước, anh và An Phong Dương đến trường quân đội, nơi mà mỗi lần không vui bọn họ đều tới.Phong Phong hơi nhún vai, chỗ đó, anh chẳng muốn đi chút nào.Bởi vì ngay cạnh trường quân đội, là Học viện Cảnh sát mà Kỳ Nhu học.Phong