Sắc mặt Thủy An Lạc trắng bệch, ngay cả bàn tay đang cầm di động cũng run lên, trong cặp mắt xinh đẹp của cô ngoại trừ khiếp sợ ra thì chỉ có đau đớn không nói thành lời.Trong ảnh, Sở Ninh Dực đứng trên ban công, nửa thân trên ở trần, một tay cầm một ly vang đỏ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đằng sau anh là một người đàn bà khoác áo choàng tắm, ngồi trên xe lăn, đang nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ.Tuy không nhìn thấy chính diện nhưng Thủy An Lạc biết, đó là bóng lưng của Sở Ninh Dực, tuyệt đối không sai.Mà người phụ nữ kia, là Viên Giai Di.Ngày được lưu lại trên bức hình là hôm nay, nửa giờ trước.Hai bàn tay của cô bỗng trở nên run rẩy kịch liệt hơn, vào lúc cô không thể nào cầm được chiếc điện thoại, tiếng chuông đột nhiên vang lên.Thủy An Lạc cúi đầu, nhìn dãy số xa lạ bên trên, toàn thân dường như khó mà tìm được một nơi để cố định tầm mắt.Tiếng chuông vang lên không biết mệt mỏi hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, ánh mắt Thủy An Lạc dần dần tập trung lại, nhìn chiếc di động vẫn đang chớp lên.
Cô chậm rãi ngồi xuống, tựa như đang tìm một điểm tựa.“A lô...” Giọng cô khàn khàn, lại đầy vẻ quật cường không chịu thất bại.“Đã nhìn thấy ảnh chụp chưa, Ninh Dực đâu phải không có cô thì không được.” Giọng nói nhẹ nhàng của Viên Giai Di chứa đầy ý cười vọng tới.Thủy An Lạc túm chặt lấy áo mình, giữ cho bản thân không cất tiếng chửi rủa.“Có phải không có tôi thì không được hay không thì để chính miệng anh ấy nói.
Viên Giai Di, tôi tưởng cô đã nhận được bài học rồi, không ngờ vẫn cứ sử dụng thứ thủ đoạn mà kẻ khác cũng lười phải dùng này.
Cô dám đưa điện thoại cho anh ấy không?” Thủy An Lạc đè nén sự run rẩy của mình, thản nhiên mở miệng nói.Cô nên vui, vì đến lúc này, cô vẫn có thể giữ sự tôn nghiêm cho chính mình mà nói ra những lời này.Nhưng nếu Sở Ninh Dực thực sự mở miệng thì cô phải làm sao đây?Cô còn có thể tiếp tục ra vẻ bình tĩnh như vậy được nữa không?Tim đập nhanh, rồi bỗng nhiên loạn nhịp.“Ninh Dực đang tắm, cho nên không thể nói chuyện với cô lúc này được đâu.” Viên Giai Di đầy