Kiều Tuệ Hòa thấy khó hiểu quay qua nhìn cô: “Học tập?”“Cũng không phải, cháu muốn dùng nó để nói chuyện với Lương Khiêm.”Thủy An Lạc trả lời bà.Chân mày của Kiều Tuệ Hòa càng nhăn chặt lại, nhưng hình như vì cạn kiệt thể lực không thể chống đỡ nổi nữa nên bà ngồi luôn xuống băng ghế ngoài hành lang, ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc vẫn đang đứng cạnh mình.“Nhỡ đâu lại chọc thằng bé kích động, hậu quả này...”Thủy An Lạc hơi mím môi: “Cháu biết, nhưng thưa Viện trưởng, giờ tim thằng bé cũng bị vỡ mất rồi, nếu lại có những biến chứng khác nữa, chẳng phải hậu quả vẫn sẽ như nhau sao?”Có vẻ như Kiều Tuệ Hòa cũng đang nghĩ tới chuyện này.“Cô phải nghĩ cho kỹ vào, giữa việc thằng bé tự chết và bị kích động dẫn đến tử vong là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Đến lúc đó có khi cô thật sự phải cởi bỏ bộ quần áo này đấy.”Kiều Tuệ Hòa nghiêm túc nói chuyện này với Thủy An Lạc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Tuệ Hòa có thể dùng thái độ nghiêm túc mà nói chuyện với cô, hoàn toàn không hề xen lẫn chút định kiến riêng nào.Thủy An Lạc vặn xoắn hai bàn tay vào nhau, rõ ràng là cô cũng đang xoắn xuýt về chuyện này, dẫu sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến mạng người.“Ninh Dực nói, bất cứ chuyện gì chỉ cần có năm mươi phần trăm thành công cũng đáng giá để làm hơn so với chuyện không có phần trăm nào!” Thủy An Lạc trầm giọng lên tiếng trả lời: “Viện trưởng, cháu có thể ký cam kết chịu rủi ro.
Một mình cháu sẽ đứng ra chịu trách nhiệm về việc này.”Kiều Tuệ Hòa chăm chú nhìn Thủy An Lạc.
Bà dường như thấy được bản thân mình lúc còn là bác sĩ thực tập năm xưa.Nhưng khi ấy chẳng có ai ở bên ủng hộ bà cả, chỉ có người tới làm khó bà.Bà bước được đến ngày hôm nay đều dựa vào chính mình cả.Ít nhất sau lưng Thủy An Lạc còn có một Sở Ninh Dực.Kiều Tuệ Hòa không trả lời cô, mà lại hỏi một vấn đề khác: “Cô xem trọng cơ hội tôi cho cô đến vậy sao? Cô để tâm đến Ninh Dực đến thế cơ à?”Thủy An Lạc khẽ động, sau đó lại cúi đầu nghĩ về vấn đề này: “Cháu rất coi trọng cơ hội lần này, vì ngoài cơ hội này ra, bà sẽ không cho cháu cơ hội nào khác nữa.
Nói theo kiểu vĩ đại không vụ lợi thì cháu