Bà nghĩ, bà đã hiểu tại sao cháu trai mình lại thích cô gái này rồi.
Chờ Kiều Tuệ Hòa ngủ rồi, Thủy An Lạc mới đi.
Sau khi bước ra ngoài cô liền gọi một cuộc điện thoại.
“Chú Lưu, là cháu đây.
” Thủy An Lạc thấp giọng nói, “Giờ còn bao nhiêu người của Sở thị ở Viễn Tường ạ?” Thủy An Lạc vừa đi vừa hỏi.
“Còn mười bảy người.
” Chú Lưu cũng biết chuyện của Sở Thị, cho nên giọng nói khá trầm thấp.
“Bảo bọn họ quay về đi, có điều thời gian này chắc chú sẽ phải vất vả hơn đấy.
” Những người mà Sở Ninh Dực cử tới đây giúp cô đều là những thành phần tinh anh của Sở Thị, cũng chính là những người mà lúc này Sở Thị đang cần nhất.
“Ừ, chú cũng đang nghĩ vậy, lần này Sở Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, Viễn Tường về tình về lý đều không thể bỏ mặc được.
” Chú Lưu thấp giọng nói: “Chú sẽ điều bọn họ về hết, còn về chuyện những doanh nghiệp điện tử hủy hợp đồng với Sở Thị, bên phía chúng ta sẽ tận lực bù đắp.
”“Cháu cảm ơn chú.
” Thủy An Lạc khản giọng nói.
Cô nói thêm mấy câu nữa với chú Lưu rồi cúp máy, cô cũng chỉ có thể giúp anh được như vậy nữa thôi.
Đúng sáu giờ, chú Sở đến bệnh viện đón cô về.
Thủy An Lạc lên xe nhưng không thấy Sở Ninh Dực, không kìm được mở miệng hỏi: “Anh ấy lại tăng ca ạ?”Chú Sở gật đầu: “Vẫn còn đang họp.
”Thủy An Lạc tựa vào lưng ghế, đúng vào lúc chú Sở bắt đầu lái xe đi, cô lại bỗng hỏi: “Vẫn không khống chế được ạ?”Chú Sở bất đắc dĩ cười.
Thủy An Lạc không hỏi tiếp nữa, chỉ nhìn ra bầu trời bên ngoài kia.
Sau khi xuống xe, cô bảo chú Sở theo mình lên nhà, một lúc nữa cô còn muốn đi ra ngoài, cần chú ấy đưa mình đi.
Thủy An Lạc bước vào nhà, không để ý đến cánh tay nhiệt tình của con trai mà đi thẳng vào bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, nhanh chóng nấu cơm.
Thím Vu và chú Sở nhìn nhau, không hiểu sao chuyện lớn đến thế này rồi mà Thủy An Lạc còn có tâm trạng để nấu cơm?Thủy An Lạc mất hơn nửa tiếng đồng hồ để làm bốn món mặn một món canh, cẩn thận cho vào hộp, sau đó bế Tiểu Bảo Bối vẫn mải miết lượn quanh