Thủy An Lạc thấy anh ra ngoài rồi mới nhớ ra cô quên chưa nói với anh chuyện Mặc phu nhân tới tìm cô rồi.Nhưng chắc cũng không quan trọng đâu.Thủy An Lạc nghĩ vậy liền nằm bò ra bàn, đói chết cô mất.Còn đang mải suy nghĩ, trước mặt đột nhiên có một bát mì, Thủy An Lạc bỗng ngẩng phắt lên: “Chú Sở.”“Mau ăn đi, thiếu gia vừa mới bảo tôi mua cho cô đấy.” Chú Sở hiền từ nói.Thủy An Lạc gật đầu.
Tiểu Bảo Bối được ba đưa đi họp, còn một mình cô có thể yên tâm ngồi ăn.
Cô còn tưởng Sở Ninh Dực không để ý tới, thì ra đã sớm bảo chú Sở xuống dưới mua cho cô rồi.Thủy An Lạc mở hộp đồ ăn ra, bắt đầu ăn ngấu nghiến.Chú Sở nhìn mà có chút đau lòng, liên mồm bảo cô ăn từ từ thôi.“Chú Sở, còn có hải sản nữa mà.” Thủy An Lạc vừa ăn vừa nghĩ đến hải sản của cô.Ăn được nửa bát mì hải sản mới đến, Thủy An Lạc thỏa mãn ăn đại tiệc của mình.Chờ Thủy An Lạc ăn xong, lúc tản bộ trong phòng làm việc cô mới mở miệng hỏi, “Chú Sở, ông của Sở Ninh Dực coi đánh bạc như mạng, đó là chuyện trước hay sau khi ông ấy kết hôn ạ?”Chú Sở hơi sững sờ, hình như thực sự không ngờ tới Thủy An Lạc lại đột nhiên hỏi vậy, chỉ khó hiểu nói: “Thiếu phu nhân?”“Cháu nhiều chuyện ấy mà, thấy chú đã theo nhà họ lâu rồi nên cháu muốn nói chuyện với chú chút thôi.” Thủy An Lạc tủm tỉm cười nói.Khóe miệng chú Sở hơi giật giật, sao tự dưng lại thành người Đông Bắc rồi?“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.
Lúc tôi đến Sở gia làm quản gia, thiếu gia đã ra đời rồi.
Tôi chỉ nghe các cụ trong nhà nói là sau khi lấy lão phu nhân thôi.”“Sau khi lấy nhau à.” Thủy An Lạc hơi gật gù, “Quan hệ của họ không tốt ạ?”“Chuyện này thì tôi không biết thật.” Chú Sở xấu hổ cười.
Ông thu dọn vỏ hộp trên bàn liền ra ngoài, nếu không ông không biết thiếu phu nhân nhà mình sẽ lại hỏi cái gì nữa.Lông mày Thủy An Lạc nhíu chặt, nói vậy thì cũng như không nói mà.Viện trưởng Kiều sinh cho Sở lão gia ba đứa con, theo lý mà nói,