"Không phải, không phải.” Thủy An Lạc gào lên phản bác rồi nhanh chóngquay người đi ra khỏi cổng trường.Con của cô còn lâu mới là của Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc sải bước đi thật nhanh, không hề để ý đến người đang gọi cô phía sau.Dựa vào cái gì, rõ ràng là con của cô mà hắn ta lại đến đòi chia một phần là sao, hắn ta tưởng bé con của cô là cái bánh đấy à!Thủy An Lạc phẫn nộ đi về nhà, Kiều Nhã Nguyễn cũng không nói gì mà lặng lẽ đi theo.Sở Ninh Dực ngồi trong xe nhìn theo cái bóng đang tức đùng đùng rời đi, khóe miệng anh khẽ nhếch lên sau đó lại nhìn về phía bức ảnh để ở trên xe từ mấy ngày trước.
Đứa bé này trông thật bướng, cứ như bản sao của anh vậy.Điện thoại bỗng vang lên, Sở Ninh Dực ấn nhận cuộc gọi.
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà anh ta khẽ gật đầu: “Biết rồi, tôi đến đó bây giờ đây, các anh cứ đi trước đi.”Sau khi Sở Ninh Dực gác máy, anh lại nhìn tấm ảnh kia thêm lần nữa.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm cha nhưng đối diện với sự xuất hiện đột ngột của đứa bé ngày, ngoài tức giận ra anh còn cảm thấy vui mừng nhiều hơn.Con anh, một đứa con thuộc về anh.Đó là một thứ cảm giác không thể diễn tả bằng lời, nó rất ngọt ngào, rất chua xót, và rất… đau nữa!Sau khi Thủy An Lạc về đến nhà, Long Man Ngân - mẹ của Thủy An Lạc đã nấu xong cơm trưa.
Long Man Ngân là người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại không nhìn ra dấu vết của tuổi tác ở trên người bà, dáng người cao gầy, cử chỉ tinh tế, gương mặt xinh đẹp không hề có dấu vết của năm tháng.
Cứ như thể tất cả những chuyện xảy ra một năm trước chẳng hề ảnh hưởng gì đến bà vậy.“Về rồi đấy à, vừa hay cơm cũng nấu xong rồi.” Long Man Ngân mỉm cười, đón hai người vào nhà.“Con chào dì.” Kiều Nhã Nguyễn lễ phép chào hỏi, ánh mắt đảo quanh ngắm nghía căn nhà một lượt.Vì bị đuổi khỏi nhà họ Thủy cho nên nơi họ ở bây giờ là một căn hộ chung cư chưa tới 50 m2.“Tiểu Bảo Bối ngủ rồi, chắc chưa tỉnh lại ngay đâu, hai đứa đi rửa tay rồi ra ăn cơm, lát nữa thằng bé mới dậy.” Long Man Ngân biết Kiều Nhã