“Giờ cô ấy vẫn khỏe chứ ạ?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.“Đã mất lâu rồi, hơn hai mươi năm rồi.” Người họa sĩ bật cười, có vẻ như đã không còn đặt nặng vấn đề này nữa.Sắc mặt Thủy An Lạc thoáng thay đổi, nhìn ông cô lại càng thấy đau lòng hơn.Bầu không khí có chút yên tĩnh, người họa sĩ nghiên túc khắc họa lại nhân vật dưới bàn của tay mình.“Thế chắc giờ chú đã đi vòng quanh cả đất nước rồi ấy nhỉ?” Thủy An Lạc chuyển đề tài câu chuyện.“Vẫn chưa, tôi đi chậm lắm.” Họa sĩ mở miệng nói, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, có điều cái nhìn này khiến ông hơi sững sờ.Giống như muốn xuyên qua Thủy An Lạc mà nhìn một người khác.Thủy An Lạc hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn, bên cầu đâu có gì đâu, ông ấy đang nhìn gì vậy?Người họa sĩ nhanh chóng định thần lại, sau đó tăng tốc độ vẽ.Thủy An Lạc cũng quay đầu lại, không biết rốt cuộc ông đang nhìn cái gì.Bức tranh nhanh chóng được hoàn thành.
Cô gái trong tranh hơi nâng cằm, cặp mắt to dưới ngòi bút của ông ấy vô cùng sinh động.Thủy An Lạc rất thích, góc dưới cùng bên phải của bức tranh có đề một cái tên, Hạ Tâm.“Đây là tên của chú ạ?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.
Hạ Tâm, nghe cứ như tên của một cô gái vậy.Người họa sĩ mỉm cười, nhưng nụ cười này hầu như bị giấu sau lớp râu quai nón của ông.Thủy An Lạc rút tiền từ trong ví ra, sau đó đưa cho người họa sĩ: “Cảm ơn chú, đẹp lắm ạ.” Thủy An Lạc nói xong, chỉ chỉ cánh tay ông ta, “Tuy là vẽ rất quan trọng nhưng chú cũng đừng quên thay thuốc nhé.
Cháu đi trước đây.” Nói xong, không chờ ông trả lại tiền thừa, cô đã xoay người bỏ đi.Người họa sĩ nhìn đống tiền lẻ trong tay mình và cả cô gái vừa chạy đi kia.“An Tâm, thấy không, ở nơi này anh lại gặp được một cô bé giống em rồi.” Ông hài lòng nói rồi cất tiền đi, tiếp tục chờ người khách tiếp theo.Khi Thủy An Lạc trở về Kiều Nhã Nguyễn đã ăn gần hết đồ nướng rồi.“Tao tưởng mày rơi vào trong