“Sở tổng, tốt nhất là đừng nên ghi âm, nếu không tôi đảm bảo lần sau Sở phu nhân sẽ không đơn giản chỉ là phải vào đồn cảnh sát thôi đâu.
” Âm điệu bên kia thoáng thay đổi, nhưng vẫn the thé như trước.
Tay Sở Ninh Dực hơi dừng lại, ánh mắt đảo quanh bốn phía.
“Rốt cuộc thì bà là ai?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi lại một lần nữa.
“Sở tổng không cần bận tâm xem tôi là ai đâu, tôi biết cậu muốn làm gì, lập tức dừng chuyện cậu đang làm lại đi.
Nếu không, dù cho tôi có chết, Sở phu nhân cũng sẽ là vật chôn cùng hoàn hảo đấy, cậu cảm thấy sao?”“Bà chính là hung thủ đã hại chết cô tôi!”Tút tút! Sở Ninh Dực vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Anh từ từ bỏ điện thoại xuống, kẻ đó cúp điện thoại, trái lại càng chứng minh được suy nghĩ của anh là đúng.
Cô căn bản không phải là tự sát!Sở Ninh Dực một tay cầm tay lái, tay kia cầm điện thoại của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Kẻ kia chắc không biết di động của anh đặt chế độ tự động ghi âm, vừa nãy anh chỉ cựa ngón tay một chút để xác nhận xem kẻ đó có đang theo dõi anh hay không mà thôi.
Sự thực, quả nhiên không để anh thất vọng.
Mặc Lộ Túc mới chỉ vừa bắt đầu thăm dò chuyện quá khứ, kẻ đó đã rối loạn.
Muốn tìm ra người này, có lẽ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sở Ninh Dực nghĩ vậy, nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nơi này.
***Dưới những ánh mắt soi mói trên hành lang, Thủy An Lạc cũng chẳng mảy may bận tâm.
Cô đi thẳng đến phòng của Kiều Tuệ Hòa, nhưng bà lại không có ở trong phòng.
Thủy An Lạc nhìn bốn phía, cuối cùng thấy bà đang ngồi bên hành lang cách đó không xa.
Thủy An Lạc chắp tay sau lưng bước tới, dừng lại phía sau bà.
“Viện trưởng Kiều.
”Kiều Tuệ Hòa gật đầu, chỉ về phía xa bảo Thủy An Lạc nhìn.
“Biết đó là nơi nào không?”Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn theo, cuối cùng lại lắc đầu: “Không ạ.
” Thành phố A lớn như vậy, cô cũng chỉ biết mấy chỗ mà thôi.
“Đó là tập đoàn Sở Thị.
” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng nói.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, đó là Sở Thị, vậy mà cô lại không hề nhận ra.
Kiều Tuệ Hòa hạ tay xuống, “Đôi khi, ở gần,