Thủy An Lạc cũng sửng sốt, một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Ý của cô hai là, ngay từ đầu Triệu Thu đã là thư ký của Mặc Doãn chứ không phải sau đó mới quen nhau ạ?”Vậy ra cô đoán đúng rồi.“Đúng vậy, sao có thể quen biết sau này được?” Sở An Thiến vừa nói vừa khẽ nhấp một ngụm trà: “Khi đó Mặc Doãn vẫn còn đang theo đuổi An Tâm, đánh tiếc người mà An Tâm thích lại là Triệu Hạ!” Sở An Thiến thởdài nói.Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, lượng thông tin trong này đúng là quá lớn.“Cô hai!” Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng hỏi: “Lúc trước cháu có nghe đàn anh nói, năm đó cô út bỏ trốn xong lại bị bà nội bắt được, chuyện này có đúng không ạ?” Xem ra đúng là Mặc Doãn chẳng nói sự thật nào cho con trai ông trai của ông ta rồi.“Trốn?” Sở An Thiến sửng sốt một chút: “Lộ Túc nói với con sao? Nó nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Mẹ thằng bé trốn đi lúc nào?” Sở An Thiến tức giận.Thủy An Lạc có chút lúng túng, dường như cô đã hỏi một vấn đề không nên hỏi mất rồi.Sở Ninh Dực nắm lấy tay của Thủy An Lạc rồi ngẩng đầu nhìn cô hai của mình: “Cô, vậy không còn chuyện gì nữa rồi, chúng cháu về trước đây ạ.” Nói rồi anh kéo tay Thủy An Lạc đứng dậy.“Ninh Dực!” Sở An Thiến cũng đứng dậy theo: “Có chuyện gì vậy?”“Không có chuyện gì đâu cô.” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo Thủy An Lạc ra khỏi sân của căn biệt thự.Hai người rời biệt thự, đường xuống núi là một con đường mòn quanh co khoảng chừng mấy trăm mét, xe của Sở Ninh Dực đang đỗ ở phía dưới.Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn khoảng sân của căn nhà ấy.
Cô cảm thấy đây đúng là một nơi tuyệt vời để tránh xa phàm trần.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô: “Sao thế, em thích nơi này à?”Thủy An Lạc lắc đầu: “Em chỉ là người bình thường mà thôi.”Sở Ninh Dực cười khẽ: “Thử nói một chút suy nghĩ của em xem nào.”Thủy An Lạc hói mím môi lại rồi bắt đầu liên kết những chuyện cô đã biết với nhau: “Em nghĩ có một khả năng, nếu quả thật người đó là Triệu Thuthì mục đích bà ta tiếp cận cô út cũng chỉ có thể là vì Mặc Doãn thôi, đúng không?”Sở Ninh Dực