Phong Phong đầy thâm ý nhìn Thủy An Lạc.
Con nhóc này đúng là nằm ngoài dự tính của anh ta."Nhóc con, cô tưởng Sở Ninh Dực sẽ chống lưng cho cô đấy à?" Phong Phong lạnh giọng nói.
Nếu là chuyện khác, anh ta có thể không so đo với con nhóc này, nhưng chuyện "xe bus" lại là ranh giới không thể chạm vào của anh ta.Thủy An Lạc mím môi, Sở Ninh Dực từng nói cô muốn làm gì thì làm, xảy ra chuyện đã có anh lo, ý của câu này chính là chống lưng đấy còn gì!Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, hít mạnh một hơi rồi hung hăng nhìn Phong Phong: "Nếu anh ta chịu chống lưng cho tôi thì sao?""Ha..." Phong Phong như thể đang nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời, không kìm được hừ lạnh một tiếng."Tốt nhất là cô hãy cầu mong cậu ta sẽ chống lưng giúp cô đi, nếu không cô chết chắc rồi." Nói xong, anh ta bực tức rời khỏi đó.Thủy An Lạc nhìn anh ta bỏ đi thì không khỏi thấy làm lạ, mình còn chưa tức thì thôi anh ta tức cái gì chứ? Chẳng qua cô chỉ hại anh ta bị fan chặn lại thôi mà?***Buổi chiều sau khi tiếp tục lĩnh hội công phu lật mặt nhanh như rán bánh của Lâm Thiến Thần, đúng sáu giờ Thủy An Lạc tan làm.Sở Ninh Dực bị thương nên làm việc ở nhà, vừa hay có thể chăm Tiểu Bảo Bối hoạt bát, hiếu động nhà mình."Thiếu gia, cơm tối đã xong rồi ạ." Thím Vu xoa tay bước từ trong bếp ranói."Vâng." Sở Ninh Dực đặt tài liệu trong tay xuống, sau đó cúi đầu nhìn nhóc con đang ngồi bi bô trên đùi mình, có quỷ mới biết thằng nhóc đang nói gì."Chú Sở với Lạc Lạc còn chưa về, chờ một lát nữa rồi ăn." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, sau đó bế cục cưng của mình dậy."Thiếu gia, cậu định tái hôn với thiếu phu nhân thật ạ?" Thím Vu hào hứng hỏi.Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu nhìn thím Vu - người đang vui vẻ hơn cả khi nghe tin con trai mình kết hôn.
Anh biết, đây chính là ý muốn của mẹ anh, bà sợ anh sẽ lại đâm đầu vào An Phong Dương chứ gì?Thím Vu thấy Sở Ninh Dực chỉ ngẩng đầu nhìn bà mà không nói gì liền cười "ha ha" hai tiếng rồi xoay người quay lại phòng