Long Nhược Sơ nheo mắt nhìn bọn họ bỏ đi.“Sở Ninh Dực, An Phong Dương.” Long Nhược Sơ nhếch miệng nói.Người hầu thấp giọng mở miệng: “Tông chủ.”“Không cần lên xem, nhóc con kia bị đưa đi rồi.” Long Nhược Sơ ngồi xuống nói, “Mong là sau khi chuyện đó bị lôi ra, bọn họ vẫn có thể đồng tâm hiệp lực như vậy mà đối xử tốt với con bé.” Long Nhược Sơ vươn tay day day thái dương của mình: “Nói cho Thủy Mặc Vân biết, người đã bị đưa đi rồi.”“Vâng.” Người hầu mở miệng nói, xoay người đi gọi điện thoại.Long Nhược Sơ nhìn về phía cánh cửa, trong lòng hạ quyết tâm: Sở Ninh Dực, đây là cơ hội cuối cùng tôi trao cho cậu.
Nếu cậu khiến con bé phải đau lòng, tôi nhất định sẽ đưa nó rời khỏi nơi này.Thật ra bà không thích Lạc Hiên cho lắm, có thể là vì Lạc Hiên là con trai, hoặc có lẽ là vì đôi mắt tím của anh giống y hệt bà.Bà mong Thủy An Lạc có đôi mắt tím, như vậy cô có thể tiếp quản được vị trí của bà.
Đáng tiếc Thủy An Lạc lại không có.Mà Lạc Hiên là con trai, không thể kế thừa vị trí của bà được.Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi ra, xe của chú Sở cũng vừa tới.Sở Ninh Dực gọi cho Phong Phong.
Phong Phong nhìn thấy tên người gọi liền ném cho Thủy An Lạc: “Anh Sở của cô đấy.”Thủy An Lạc vội vàng cầm lấy di động, vừa bấm nghe, không đợi Sở Ninh Dực mở miệng đã khóc toáng lên.Thủy An Lạc vẫn khóc mà không nói lời nào.
Tiếng khóc của cô khiến trái tim Sở Ninh Dực tan nát.
Anh bảo chú Sở đi nhanh hơn đuổi kịp xe của Phong Phong.
Xe vừa dừng lại, Thủy An Lạc đã mở cửa xuống xe.Sở Ninh Dực vừa xuống xe, trong lòng đã bị một quả pháo nhỏ lao tới, may mà có anh chắn, cho nên dù bị cô lao tới cũng không bị đập vào cánh cửa phía sau anh.Thủy An Lạc lao vào anh, ôm thật chặt, như thể chỉ cần buông ra một giây thôi anh sẽ biến mất.Sở Ninh Dực cảm nhận được sự run rẩy của cô, cúi đầu ở đặt lên trán cô một nụ hôn, “Ngốc ạ, không sao nữa rồi.”Thủy An Lạc cứ rúc trong ngực anh