“Oa...” Ngã chết bảo bảo rồi.Thủy An Lạc giật mình, giày còn chưa kịp thay đã chạy tới bế Tiểu Bảo Bối lên.
Gò má Tiểu Bảo Bối đã chạm đất, tuy phía dưới có đệm lót nhưng gương mặt bầu bĩnh vẫn hơi đỏ lên.Thủy An Lạc nhẹ nhàng thổi cho cậu nhóc, dỗ dành: “Mẹ thổi bay này, không đau nữa.”Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn hai mẹ con.
Chắc lần này Tiểu Bảo Bối ngã đau lắm cho nên cứ khóc mãi.Thủy An Lạc ôm cậu nhóc ngồi xuống đất, lau nước mắt cho cu cậu, một tay còn vỗ xuống đất một cái, “Làm bé cưng nhà chúng ta đau rồi này, đáng đánh này.”Tiểu Bảo Bối thút thít, bàn tay nhỏ bé cũng học theo mẹ đánh một cái xuống đất, thế rồi cũng không khóc nữa.Sở Ninh Dực đứng sau lưng hai mẹ con, che mặt mình lại, hai cái đồ não tàn này.Thủy An Lạc dỗ một hồi.
Tiểu Bảo Bối không đau nữa, cuối cùng còn cười khanh khách lên.Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con ngốc nghếch nhà mình, đang nghĩ xem cónên lên lầu để yên tĩnh một lúc không.Con trai anh, sao có thể ngốc như thế này cơ chứ?Sở tổng không biết, khi còn bé chẳng phải anh cũng thế hay sao?Sở Ninh Dực bước tới, gọi thím Vu.Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn, không biết anh gọi thím Vu làm gì?Tiểu Bảo Bối bi ba bi bô kêu lên, bàn tay bé xíu còn chỉ thẳng vào tivi, đòi mẹ mở tivi cho mình xem.Thím Vu lau tay bước vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực, “Thiếu gia.”“Thím Vu, thím đưa hết cho tôi đống ảnh hồi trước thím chụp đi.” Sở Ninh Dực mở miệng nói.“Ảnh?” Thím Vu hơi sửng sốt, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi tạp dề của mình ra, “Thiếu gia nói ảnh của cậu và thiếu phu nhân à?” Thứ khác thì bà không có, chứ cái này thì hơi bị nhiều.Sở Ninh Dực gật đầu, thím Vu vui vẻ đưa điện thoại của mình cho anh.Sở Ninh Dực nhận lấy di động của bà, nhìn mấy tấm hình trong đó một lượt rồi mới cất đi, “Tôi sẽ bảo chú Sở mua cho thím một chiếc di động mới.
Chú ấy sẽ mang qua cho thím sau.”Thím Vu định nói không cần nhưng lại sợ thiếu gia nhà mình tức giận nên liền đồng ý,