Lý Tử từ từ buông tay ra, người đó là ba của cô ấy sao?Một người ba sẽ không hại con gái mình.Lý Tử cúi đầu nhìn ống tiêm trong tay, có thể, đây chính là vắc-xin phòng bệnh mà anh vẫn đang nghiên cứu.Lý Tử sờ trán Thủy An Lạc, vẫn còn nóng.
Anh lại vươn tay chạm vào cổ tay của cô, nhịp tim vẫn bất ổn, có lẽ thuốc còn chưa có tác dụng.Gió lạnh bên ngoài lùa vào, Lý Tử bế Thủy An Lạc lên, đổi sang một phòng bệnh khác, căn phòng này tạm thời không thể ở được.Sở Ninh Dực đuổi theo, hai người phía dưới đã không thấy tăm hơi đâu nữa, hiển nhiên là đều không muốn để cho anh thấy mặt.Sở Ninh Dực nhíu mày, đang định xoay người trở về, chân lại đạp phải vật gì đó, anh lùi lại một bước, cúi đầu liền nhìn thấy một chiếc vòng tay bị lẫn trong tuyết.Sở Ninh Dực nhíu mày, cúi người nhặt lên, một chiếc vòng tay phỉ thúy.
Đây chính là chiếc vòng mà chú Sở nhặt được trong vụ nổ Viễn Tường lần trước.Món quà sinh nhật mà Thủy Mặc Vân tặng cho Thủy An Lạc, sao nó lại ở đây?Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi lại quay đầu nhìn lại, nhưng trong màn đêm không có lấy một bóng người.Lúc Sở Ninh Dực quay trở lại, phòng bệnh đã thành một đống hỗn độn, thấy trên giường bệnh không có ai, anh liền đi tìm Lý Tử.Thủy An Lạc nằm trong phòng nghỉ của phòng thí nghiệm, bình truyền dịch vẫn đang tiếp tục truyền nhưng nhìn cô đã khá hơn một chút.Lý Tử thấy Sở Ninh Dực trở về liền nói: “Là vắc-xin phòng bệnh, tôi vừa tra được, đây là virus mầm bệnh từ mười năm trước của nước R, gây nhiễm khuẩn cho phổi, nhưng mà mười năm trước hẳn đã bị nước R cấm rồi.”Phổi bị nhiễm khuẩn, Sở Ninh Dực nắm lấy cánh tay vừa lấy máu của mình.
Mười năm trước, anh đã từng bị nhiễm, nhưng sau đó đã tiêm vắc-xin phòng bệnh.Lần lây nhiễm đó chính là sau trận hỏa hoạn kia, nhưng ai là người cứu anh, tiêm vắc xin phòng bệnh cho anh, đến giờ anh vẫn không biết.Thế nên, lần này anh có thể sớm chiều chung đụng với Thủy An Lạc mà không xảy ra chuyện gì, chỉ là bởi vì trong cơ thể anh đã có kháng thể.Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc đang