Giọng của Lý Tử không lớn nhưng lại đủ để khiến những người có mặt ở đây rát cả mặt như vừa tự vả.Khi người ta đang vật lộn với bệnh tật, đấu tranh với dịch bệnh thì bọn họ lại hùng hùng hổ hổ mà mắng chửi người ta là bỏ trốn, là ngoại tình cùng đủ những điều kinh khủng khác, đây không phải tự vả vào mồm thì là cái gì?Thủy An Lạc cẩn thận uống nước do Sở Ninh Dực đút cho, sau đó nhìn người đàn ông trên tivi.
Sư phụ của cô đúng là đẹp trai thật.“Thu ngay cái ánh mắt sùng bái đó của em lại, nếu không thì đừng xem nữa!” Sở Ninh Dực có chút hối hận, chuyện này hẳn là nên để anh đích thân làm mới đúng, nếu không sau này Thủy An Lạc sẽ sùng bái Lý Tử mãi mất thôi.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực đang ghen tuông: “Đây chính là cái gọi là tự vả vào mặt mà anh nói hả? Nhất quyết im lặng không lên tiếng với vụ scandal, mặc kệ cho tình hình phát triển đến cỡ này, sau đó dùng chuyện dịch bệnh mà vả vào mặt bọn họ!”Sở Ninh Dực nhướng mày, thầm thừa nhận lời cô nói.Chuyện này càng làm to thì lúc sự thật được tiết lộ, ba cái thứ người gây chuyện kia sẽ bị khiển trách càng nặng nề.“Có người nói tôi đối xử với Thủy An Lạc quá tốt, thậm chí lúc ở bệnh viện còn công khai lên tiếng bảo vệ cô ấy! Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi là thầy của Thủy An Lạc, là đàn anh của cô ấy vậy nên những chuyện đó là chuyện tôi nên làm!” Lý Tử vừa nói vừa đan hai bàn tay vào nhau, tựa lưng vào lưng ghế nhìn những khuôn mặt đã hơi đỏ lên của đám phóng viên, sau đó mới tiếp tục nói: “Ngược lại thử hỏi nếu đàn anh của các người đối xửa với các người không tốt thì điều đó có nghĩa là gì? Thế có nghĩa là các người đã mù hết cả rồi, theo nhầm người rồi.
Không chỉ thế mà các người còn đen đủi nữa.”Khóe miệng của Thủy An Lạc hơi giật giật, Lý Tử như thế này lại làm cô nhớ đến cái hôm mà anh mắng Viên Giai Di là chó điên, câu nào câu nấy đều sắc bén như dao.“Khi các người nghe thấy chuyện đàn anh của người ta đối xử tốt với người ta thì lập tức tung ra tin đồn dùng quy tắc ngầm, việc làm đó thể hiện điều gì? Cho thấy các người là đồ hèn hạ, hơn thế nữa nó còn cho thấy rõ sự đố kỵ của các người.” Lý Tử nói không chút