“Ôi, em gái mình mất tích cả tuần lễ, hóa ra là ở đây à.
”Cửa còn chưa mở đã nghe thấy tiếng của An Phong Dương truyền vào.
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn cánh cửa vẫn đóng im lìm, nhưng lại cười tít mắt nói: “Anh Xinh! ” Có điều Thủy An Lạc còn chưa nói hết chữ cuối thì đã thấy Phong Phong bước vào cùng anh.
“Trai! ”Một chữ cuối của Thủy An Lạc cuối cùng cũng phun ra được, nhưng cô lạivừa nhìn Kiều Nhã Nguyễn vừa nói.
Tại sao lại trùng hợp vậy chứ?Kiều Nhã Nguyễn vừa trông thấy Phong Phong thì cả người liền ngẩn ra, nhưng ánh mắt vẫn tránh qua một bên theo bản năng.
Anh ta từng nói, sau này không muốn nhìn thấy cô nữa.
Còn Kiều Nhã Nguyễn cũng từng nói, từ nay về sau đường ai nấy đi.
“Lạc Lạc, tao có việc, đi trước nhé!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa cuống quýt cầm túi xách của mình lên rồi loạng choạng ra khỏi phòng.
Có điều lúc cô đi lướt qua anh ta, Phong Phong lại dường như đang cố gắng khắc chế điều gì đó.
Có lẽ là đang kìm lại ý muốn đưa tay kéo người kia lại, hoặc đang cố gắng kiềm chế để bản thân không quay người rời đi.
Kiều Nhã Nguyễn đi rồi, chỉ để lại một hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn trên chóp mũi của Phong Phong.
Là mùi hương anh ta quen thuộc đến tận xương.
Thủy An Lạc ngồi trên giường bệnh nhìn Kiều Nhã Nguyễn rời đi, trong bụng lại không nhịn được oán trách Phong Phong thêm mấy phần.
Nhưng sau khi Kiều Nhã Nguyễn đi rồi thì dường như Phong Phong lại trở lại bình thường, anh ta xách giỏ trái cây bước tới: “Không ngờ oắt con như cô lại có ngày lại trở thành tiểu anh hùng.
”Anh ta cười tao nhã, như thể vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng hai hàng lông mày lại thể hiện rõ suy nghĩ của anh ta,Thủy An Lạc chẳng muốn quan tâm đến anh ta, vì trong lòng cũng còn oán hận.
Nếu như đã không buông bỏ được chị Kỳ Nhu thì tại sao phải đi chọc Kiều Nhã Nguyễn chứ.
Giờ thì hay rồi, người ta thì động lòng rồi nhưng bản thân anh ta lại vì chị Kỳ Nhu mà lựa chọn trốn tránh.
Tất nhiên Phong Phong cũng chẳng quan tâm gì đến thái độ của Thủy An Lạc, có điều ánh mắt cứ chốc chốc lại ngó ra bên ngoài đã thể hiện rõ sự đấu tranh và giằng xé của anh ta lúc này.
An Phong Dương ngồi xuống mép giường, đưa tay lên xoa đầu cô: “Sao vẫn còn