Sở Ninh Dực bước tới, tám người đàn ông đứng hai bên lặng lẽ tách ra để lộ ra một con đường, chính giữa có một người đàn ông đang đi lại thong thả trên nền tuyết.
Người đàn ông này tuổi tác không lớn lắm, trên cổ còn đeo một cái máy ảnh, trên đỉnh đầu ông ta còn vương vài bông tuyết trắng xóa, đôi tay để ngoài đã đỏ lên vì lạnh.
Ông ta đánh giá Sở Ninh Dực một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi nheo lại.
Ông ta không phải người của thanh phố A!Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Sở Ninh Dực về người đàn ông này.
“Xem ra ông không nhận ra tôi.
” Sở Ninh Dực lạnh lùng lên tiếng.
“Biết chứ, cậu là bá vương Sở Ninh Dực của thành phố A, ai mà không nhận ra cậu!” Người đàn ông kia bật cười thành tiếng.
Những người phía sau Sở Ninh Dực định ra tay, nhưng khi Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu khiến người đàn ông kia cho là anh đang ngăn trở đàn em thì Sở Ninh Dực lại bỗng lao tới, đấm thẳng một cú vào mặt gã đàn ông nọ.
Rầm! Tiếng vật nặng nện xuống nền đất vang dội trong không gian, khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên nhìn gã đàn ông vừa bị mình đấm văng ra xa, thậm chí còn kéo lê một vệt trên đất rất rõ ràng.
Sở Ninh Dực khẽ hất cằm, hai người đứng sau lưng anh lập tức bước qua kéo gã đàn ông bị đánh đến ngẩn ra kia tới, sau đó quăng xuống đất y như quăng một bao rác.
Điều khiến đám người họ kinh ngạc hơn là lần này lão đại của họ lại đích thân ra tay.
Phỏng chừng chắc gã này chấn thương não luôn rồi.
Đánh bay năm mét, lão đại phải đấm mạnh đến cỡ nào chứ.
Sở Ninh Dực nhìn gã đàn ông thê thảm nằm vật dưới đất với khóe miệng rớm máu.
Anh từ từ cúi người nhìn ông ta: “Giờ thì mày phải nói cho tao biết, ai đã sai mày làm như vậy?”Gã đàn ông nằm dưới đất không nhúc nhích, có vẻ như đang cố khiến bản thân tỉnh táo lại sau cơn choáng váng.
Một đấm này của Sở Ninh Dực cơ hồ muốn lấy cả cái mạng nhỏ của gã, nhưng gã cũng đâu thể chết thật được.
“Sở tổng một tay che trời ở cái thành phố A này đang muốn giết người đấysao?” Gã đàn ông nọ khạc ra một ngụm máu đục ngầu, giọng nói run run.
Sở Ninh Dực cười khẩy một cái rồi đứng thẳng dậy liếc nhìn gã ta: “Xương cũng cứng thật, xem ra không phải phóng viên bình thường đâu nhỉ.
” Nói rồi ánh mắt của anh lập tức nhìn thẳng vào chiếc máy ảnh đang vứt chỏng chơ trên mặt đất.
Người của Sở Ninh Dực lập tức hiểu ý, bước nhanh tới nhặt cái máy ánh đã rơi