Lúc vị giáo sư kia đi còn cố tình liếc nhìn cô một cái, có điều ánh mắt đó lại khiến Thủy An Lạc lạnh hết cả người.
Lâm Thiến Thần cũng ngoảnh lạinhìn cô kèm theo một nụ cười, còn hàm ý của nụ cười đó không cần nói cô cũng biết.Thủy An Lạc hơi mím môi, chẳng lẽ cô phải làm một bản tóm lược lại những ghi chép kia của đàn anh à?"Thích tỏ ra giỏi giang nữa đi, giờ thì trắng mắt ra chưa?" Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái người đang hận không thể đâm đầu luôn vào tường kia tặc lưỡi lên tiếng.Thủy An Lạc đụng đầu thêm hai cái nữa rồi quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: "Học bá, phải dựa vào mày rồi.""Tao không có hứng thú với vấn đề này, tim tủng cái gì, ghê lắm." Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhã nói."Nhưng sao mày lại sợ tim thế?" Thủy An Lạc không nhịn được hỏi.Mắt Kiều Nhã Nguyễn hơi nheo lại, hai hàng lông mày cũng cau dần như thể đang nghĩ đến chuyện gì đó, cuối cùng cô chỉ lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy máu me các thứ thì thấy sợ thôi.""Con điên, làm gì có cuộc phẫu thuật nào mà không có máu, mày sợ máu còn làm bác sĩ làm gì?" Thủy An Lạc tức giận nói.
Cô cảm thấy Kiều Nhã Nguyễn cố tình nói vậy chỉ để lấp liếm với cô thôi.Kiều Nhã Nguyễn vừa ôm lấy vai Thủy An Lạc vừa nói: "Tao nói mày nghe, tim cũng có linh hồn đấy.
Lỡ người bị bệnh tim đó chết thì người ta sẽ ám lấy mày cả đời đấy biết không hả.""Im đi." Thủy An Lạc đẩy Kiều Nhã Nhuyễn ra, chắc là vì bị ảnh hưởng tâm lý nên cô thấy rợn hết cả da gà.Kiều Nhã Nguyễn cười ầm lên rồi khoác vai Thủy An Lạc cùng đi về.Trong bầu không khí khô nóng, cơn gió nhẹ chẳng có chút mát mẻ nào thổi vào hành lang bệnh viện đem theo tiếng cười của hai người.Lúc đi tới chỗ ngoặt hành lang, Phong Phong bỗng nhiên xuất hiện.
Anh ta lạnh lùng nhìn về phía bóng hai người đã đi mất dạng.Con gái đó, hay nói đúng hơn là con bé đó...Phong Phong siết chặt nắm tay, cả cơ thể trở nên căng cứng, trước mắt anh ta xuất hiện cảnh trong vụ án bắt cóc trên xe bus năm nào.
Phong Phong khẽ khép mắt lại, cảnh tượng đó