“Ninh Dực...” Viên Giai Di lớn tiếng thét lên.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể bò lồm cồm trên đất, hai cái chân đã gãy khiến cô ta không bò dậy nổi.Sở Ninh Dực tuyệt tình lái xe rời đi.
Viên Giai Di ngã lăn ra nền đất phủ đầy tuyết.
Cô ta vẫn còn đang điên cuồng hỏi tại sao nhưng đã không còn một ai có thể trả lời câu hỏi này cho cô ta nữa rồi.Người của Sở Ninh Dực cũng nhanh chóng rút khỏi, bỏ lại một Viên Giai Di áo quần mỏng manh trên nền tuyết, và một gã đàn ông có thể tắt thở bất cứ lúc nào.“Ha ha ha ha ha ha ha...” Viên Giai Di bỗng lớn tiếng cười.
Tiếng cười ghê rợn thê lương của cô ta khiến những con quạ đen ở đằng xa hoảng sợ mà vỗ cánh bay lên...***Trong căn phòng bệnh ấm áp và yên tĩnh.Thủy An Lạc bỗng giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng toát.“Bạch thiếu, thiếu gia đã hạ lệnh trước khi cậu ấy về thì không một ai được phép gặp thiếu phu nhân!”“Tránh ra!”Ngoài cửa truyền đến tiếng đối thoại.Thủy An Lạc từ từ thò tay kéo chăn trùm kín đầu mình lại.Cô không muốn nghe cứ một âm thanh nào Bạch Dạ Hàn cả, chút chút cũng không hề muốn.“Xin Bạch thiếu đừng làm khó tôi nữa.” Chú Sở vẫn kiên quyết giữ cửa không để Bạch Dạ Hàn đi vào.“Chú Sở, chú chẳng qua cũng chỉ là một người giúp việc cho Sở gia thôi đấy!” Bạch Dạ Hàn siết chặt tập tài liệu trong tay mà trầm giọng quát lên.Thủy An Lạc lập tức kéo chăn xuống, sau đó ngồi dậy nhìn tình hình bên ngoài qua tấm kính thủy tinh.Lời này ngay cả Sở Ninh Dực cũng chưa bao giờ nói, anh ta dựa vào đâu mà dám nói như vậy?Thủy An Lạc bóp bóp cái đầu đau nhức của mình rồi bám giường đứng dậy.“Cũng chính vì tôi chỉ là một người giúp việc, cho nên tôi mới phải nghe lời của chủ nhân!” Chú Sở không chút khách khí đáp lại.“Chú Sở, tôi nói chú tránh ra!” Bạch Dạ Hàn vừa nói vừa định xô ngã ông.Cạch...Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, vì bị nhức đầu nên lúc này Thủy An Lạc đứng không vững lắm, chỉ có thể đứng dựa vào cánh cửa, mặt mũi tái nhợt nhìn bọn họ: “Chẳng lẽ luật sư Bạch không hiểu thế nào là bình đẳng hay sao hả?” Thủy An Lạc