Khi Bạch Dạ Hàn nói xong, bàn tay của Thủy An Lạc đã siết chặt thêm mấy phần.Nhưng mà tư thế tựa lưng vào gối của cô lại thả lỏng hơn nhiều.“Nghe nói, hôm qua ở ngoại thành có người chết.” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng.Bạch Dạ Hàn cau mày: “Thì sao?”“Thì sao?” Thủy An Lạc lặp lại một lần nữa rồi nhìn về phía tập tài liệu đang đặt trên bàn, đồng tử của cô co lại nhưng giọng nói vẫn dửng dưng như cũ: “Bạch Dạ Hàn, anh nói xem, anh ấy đã vì tôi mà làm đến mức này rồi, chẳng lẽ tôi lại không có cả dũng khí để chấp nhận sự căm hận của anh ấy sao?” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng lên nhìn Bạch Dạ Hàn, trong mắt của cô ánh lên sự kiên định.Bạch Dạ Hàn hơi biến sắc: “Cô muốn nuốt lời sao?”“Tại sao lại không thể?” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên: “Bạch Dạ Hàn, bất kể quan hệ của anh với anh ấy có tốt đến đâu thì đây là chỉ là chuyện giữa tôi và anh ấy mà thôi! Tôi hy vọng anh có thể hiểu một điều rằng, kết cục cuối cùng của tôi và Sở Ninh Dực có thế nào đi chăng nữa thì cũng là lựa chọn của hai chúng tôi.
Chẳng lẽ ngay bây giờ tôi bỏ đi thì anh ấy sẽ không đau khổ hay sao?”Tiếng nói của Thủy An Lạc buông xuống một cách nặng trịch, trong phòng bệnh bỗng yên tĩnh trở lại.
Tiểu Bảo Bối cười tít mắt dùng cái móng vuốt nhỏ với lấy tập tài liệu mà Bạch Dạ Hàn mang tới.
Nhưng tay nhóc ngắn quá nên không với tới được.Thủy An Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, ánh mắt cũng rơi vào tập tài liệu, hai đồng tử của cô co chặt lại vì cô biết trong đó chính là những thứ quyết định sinh tử của mối quan hệ giữa cô và Sở Ninh Dực.“Vụ nổ dẫn tới hỏa hoạn, Viên Hải hy sinh, Sở Đại cùng với An Tam bị cách ly trong vòng một tháng! Mà một năm trước đó Viễn Tường lại đứng trước nguy cơ phá sản.
Thời gian đó ba của cô và Viên Hải qua lại rất thân thiết.
Cho đến trước khi vụ nổ xảy ra không lâu thì có một nguồn vốn lớn đổ vào Viễn Tường, nguy hiểm của Viễn Tường hoàn toàn được xóa bỏ.
Nhưng vụ nổ lại xảy ra sau chuyện đó một tuần!” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.Thủy An Lạc hơi rũ mắt như thể đang cô che giấu sự khác thường trong mắt mình.“Sau đó thì sao, chỉ vì những thứ này mà anh đã kết luận ba của tôi có liên quan đến vụ nổ năm đó sao?” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng lên nhìn thẳng vào Bạch