“Con người là một sinh vật ba chiều, không thể trông thấy được các hình ảnh bốn chiều, hay thậm chí cao hơn là năm chiều, mà không gian bốn chiều sẽ dịch chuyển theo thời gian.
Lạc Lạc, đó là quá khứ của em.
Chúng ta đang đứng ở hiện tại nhìn về quá khứ của em.
Anh có thể tìm lại tất cả quá khứ của em, nhưng trong đó lại chỉ có đau thương.”Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng lần này lại vương thêm cả sự đau lòng vì Thủy An Lạc.Thủy An Lạc ngẩng đầu lên muốn nhìn anh, nhưng thứ rọi vào mắt cô lúc này là mảng tuyết trắng xóa đọng trên mái tóc của anh.Những bông tuyết dày đặc bay tán loạn trong không trung, cảm xúc của Thủy An Lạc lúc này cũng hỗn loạn như vậy.Có ai đó từng nói, hãy cùng người yêu đi dạo vào một ngày tuyết bay đầy trời, như vậy hai người có thể đi đến khi đầu bạc răng long.Cô không biết đây chỉ là sự trùng hợp hay là do anh đã sắp xếp mọi thứ, nhưng có thể đi cùng nhau tới khi bạc mái đầu cũng đã đủ khiến Thủy An Lạc động lòng rồi.“Tuy anh chẳng biết là em nghe có hiểu hay không nữa.” Sở Ninh Dực nói xong, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại.Rào...Trái tim nhỏ bé vừa mới cảm động được một tí của Thủy An Lạc lúc này đã vỡ vụn đầy đất.Anh có thể cầu hôn cho tử tế được không hả?Người ta còn đang cảm động đó.Tất nhiên Sở Ninh Dực thừa biết trái tim mong manh yếu đuối của bà xã mình đã vỡ tan rồi, nhưng anh đâu thèm để ý mà vẫn tiếp tục nói: “Mà thôi, nghe không hiểu cũng không sao, có thể xem hiểu là được rồi.”Thủy An Lạc thầm chửi rủa trong lòng: Cảm ơn...!cả họ nhà anh!Sở Ninh Dực lại đưa tay lên một lần nữa.
Lần này trong màn hình vẫn là cánh cửa lớn ấy nhưng tình huống đã thay đổi, không còn là Thủy An Lạc một mình đơn côi lẻ bóng nữa mà là cảnh cô và Sở Ninh Dực gặp lại nhau lần đầu tiên sau khi ly hôn, nguyên nhân là vì Tiểu Bảo Bối.“Anh vẫn luôn nghĩ rằng, chuyện chính xác nhất mà anh đã làm trong cuộc đời này chính là để em có được Tiểu Bảo Bối!” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nói rồi kéo cô đi lên phía trước một bước, hình ảnh trên màn hình tivi rộng lớn vẫn đang tiếp tục.Thủy An Lạc mím chặt môi, nhưng vẫn nhìn