Thủy An Lạc lôi hết đống đồ học trang điểm hồi trước của cô ra, sau đó nhìn cái này, nhìn cái kia một hồi, phát hiện mình chẳng biết dùng gì cả.Thế nên ánh mắt của cô dời xuống quần áo, lần này kết hôn, cô nhất định phải ăn bận thật xinh đẹp mới được.Sở Ninh Dực gõ cửa, bên trong chỉ truyền ra những tiếng động ma sát.Rốt cuộc cô nhóc này đang làm cái gì vậy?“Thủy An Lạc, em ra đây cho anh.” Nếu như hôm nay cô dám hối hận, Sở Ninh Dực anh nhất định sẽ kéo thẳng cô tới Cục Dân chính luôn.“Thiếu gia.” Thím Vu bỗng gọi vọng từ dưới nhà lên.Sở Ninh Dực thu bàn tay đang gõ cửa lại, quay đầu nhìn thím Vu đang dưới lầu.Sắc mặt của thím Vu rất kém.
Bà dè dặt chỉ chỉ người đàn ông đang đứng trước cửa.Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, Bạch Dạ Hàn!Sở Ninh Dực không gõ cửa nữa, mà đi thẳng xuống dưới nhà gặp anh ta.Bạch Dạ Hàn đứng ở cửa, nhưng không vào nhà, chỉ đặt tập tài liệu cầm trong tay lên bàn.“Trước khi cậu với Thủy An Lạc kết hôn, tôi nghĩ cậu buộc phải xem qua cái này.” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.Ánh mắt của Sở Ninh Dực hướng tới tập tài liệu kia.Bạch Dạ Hàn nghĩ một lúc rồi mới lại nói tiếp: “Tất nhiên, đây là thứ mà Thủy An Lạc không hy vọng cậu sẽ thấy.”Sở Ninh Dực không xem tập tài liệu kia, chỉ hất cằm ra ngoài, ý bảo anh ta đi ra.Bạch Dạ Hàn quay người đi thẳng, Sở Ninh Dực xỏ dép lê đi theo.Thím Vu tò mò đi theo.
Nhưng bà vừa mới bước tới cửa lại nghe thấy bên ngoài có tiếng vật nặng rơi xuống, hình như là đánh nhau rồi.Thím Vu cuống lên, có điều lại không dám ra ngoài, đành nhìn từ mắt mèo bên trong nhìn ra.Cú đấm này của Sở Ninh Dực như dốc hết toàn bộ sức lực.
Bạch Dạ Hàn vì không phòng bị nên bị đánh ngã sõng soài xuống đất.Sở Ninh Dực nhìn người đàn ông ngã vào góc tường, nhổ ra một bụm máu, có vẻ như cú đấm đó của anh đã khiến môi của anh ta bị thương.“Bạch Dạ Hàn, con mẹ nó, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có động vào vợ tôi.” Sở Ninh Dực tức giận nói, nhưng anh vẫn khống chế rất tốt âm thanh của mình, không đến mức