Ngoài trời tuyết rơi trắng trời, trong phòng lại là một màn xuân sắc.
Mãi đến khi ý xuân qua đi, lúc này căn phòng đã thành một đống hỗn độn.
Thủy An Lạc ngồi trên đùi anh, hai tay ôm chặt cổ như đang dựa cả người vào nơi chống đỡ sức lực cuối cùng.
Bên ngoài đèn đường đã bật sáng, thậm chí cô còn chẳng biết từ lúc cô vào phòng làm việc của anh đến giờ đã qua bao lâu rồi.
Sở Ninh Dực nghỉ ngơi xong, liền bế cô dậy: “Để anh đưa em đi tắm.
”“Sở Ninh Dực, em! ” Giọng cô khản đặc, đó là tất cả những điều mà cô đã cố giấu trong cơn kích tình vừa rồi.
“Đừng nói gì cả, đi tắm đã.
” Sở Ninh Dực bỗng cắt ngang lời cô.
Lúc này thím Vu vẫn đang nấu cơm nên không lên lầu.
Sở Ninh Dực có thể ngang nhiên bế Thủy An Lạc không mặc gì ra ngoài, quay về phòng ngủ.
Thủy An Lạc nghe thấy lời anh nói, trong lòng không nhịn được thấy nặng nề hơn, chắc anh ấy vẫn chưa muốn đối diện với chuyện này.
Nghĩ vậy, hai tay cô lại một lần nữa ôm chặt lấy cổ anh, cả người nép sát vào lồng ngực anh.
Sở Ninh Dực, dù anh có khiến em thịt nát xương tan, em cũng không muốn rời xa anh.
Thủy An Lạc nghĩ thầm, đưa ra lời hứa với anh cũng như với chính bản thân mình.
***Màn cầu hôn kết thúc, chuyện tái hôn lại phải hoãn lại.
Thủy An Lạc biết, vết thương của Sở Ninh Dực chỉ là cái cớ, giữa họ còn quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết, cần phải đối mặt.
Còn Thủy An Lạc vẫn không nắm bắt được tâm trạng của Sở Ninh Dực.
Anh vẫn đối xử với cô rất tốt, nhưng lại không cho phép cô nhắc tới chuyện đó.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thủy An Lạc nghĩ, có lẽ ngày mai cô nên đi gặp thử vị bác sĩ tâm lý kia của Sở Ninh Dực, như vậy cô mới có thể biết được bước tiếp theo cô phải làm thế nào.
Hôm nay tinh thần của Tiểu Bảo Bối rất phấn chấn, cứ bò tới bò lui trên giường, lúc thì chọc mami, lúc thì đùa daddy, để ba mẹ chú ý vào nhóc bằng được mới thấy hài lòng.
Tiểu Bảo Bối kiêu căng lắm, nơi nào có nhóc thì nhóc phải là trời, có như thế mới chịu.
“Đi