Cho dù Triệu Thiên không nói gì với Thủy An Lạc, thế nhưng cũng bằng nói hết tất cả.
Lúc Thủy An Lạc trở về, đúng lúc Lý Tử đang tiễn bước bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng.
Anh vừa xem bệnh án vừa nói: “Em nên bắt đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp đi, dù có muốn tiếp tục học nghiên cứu sinhcũng phải chọn hướng đi dần đi chứ.
”Thủy An Lạc ngồi xuống, thờ ơ đáp lại.
Lý Tử ngẩng đầu, nhìn cô nàng đang ngồi đờ ra đó.
“Này này này, cô gái à, bây giờ là lúc để mơ màng đấy hả? Tốt nghiệp là chuyện đại sự đấy.
” Lý Tử vừa dùng bút gõ lên mặt bàn vừa mở miệng nói.
Thủy An Lạc có chút giật mình, “Tốt nghiệp?”Cũng đúng, giờ đã là gần Tết rồi, có nghĩa là chỉ còn có sáu tháng nữa cô sẽ chính thức tốt nghiệp, chuẩn bị cho chuyện học nghiên cứu sinh.
“Sư phụ à, anh nghĩ em học nghiên cứu sinh có tương lai gì không?” Thủy An Lạc gục xuống bàn, nghiêm túc nhìn Lý Tử.
“Nói thật ấy hả?” Lý Tử cười một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục xem bệnh án: “Không có cửa gì đâu, đừng cố làm gì.
”Thủy An Lạc hơi biến sắc, đứng dậy bắt đầu sắp xếp lại những tài liệu của bệnh nhân buổi sáng anh đã khám.
Giờ tan tầm, vẫn là Sở Ninh Dực đến đón cô.
Sở Ninh Dực vẫn đối xử với cô như trước kia, chỉ không cho phép cô nhắc đến chuyện kia, giống như chỉ cần không đề cập tới, chuyện đó sẽ như chưa từng xảy ra.
Thủy An Lạc biết, đây là cách xử lý tồi tệ nhất.
Thủy An Lạc lên xe xong liền rầu rĩ cúi đầu.
“Làm sao thế?” Sở Ninh Dực đang xem tài liệu liền ngẩng lên, nhíu mày nhìn cô gái đang rầu rĩ không vui bên cạnh mình.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, vốn định hỏi chuyện kia nhưng lời đến đầu môi lại thay đổi, “Anh nói xem, em học nghiên cứu sinh có triển vọng gì không?”Thủy An Lạc vừa dứt lời, không khí trong xe lập tức yên tĩnh lại.
Bàn tay đang cầm bút của Sở Ninh Dực hơi buông lỏng, sắc mặt cũng đạt đến độ đặc sắc nhất định.
Bà xã nhà anh nói muốn thi nghiên cứu sinh, thế nhưng bà xã nhà anh định ôm cái thành tích đội sổ mấy năm liền đi thi nghiên cứu sinh ấy hả!Thủy An Lạc có sở trường đặc biệt ở một vài