Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, cười siểm nịnh, sau đó chạy thẳng vào phòng tắm súc miệng.Kiều Nhã Nguyễn bước theo tựa trước cửa phòng tắm, “Gái à, chồng mày đang chờ dưới lầu đấy, không nhanh mà đi xuống đi còn làm gì thế?Thủy An Lạc súc miệng vài lần mới ra sức hà hơi ra, không ngửi thấy mùi mì tôm nữa mới yên tâm: “Anh Sở không cho tao ăn mì úp đâu.”“Biến nhanh đi, còn show ân ái nữa.
Mày không để người ta yên được có đúng không.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi liền đẩy Thủy An Lạc ra ngoài.Thủy An Lạc cười hì hì bước đi rồi, Kiều Nhã Nguyễn mới xoa cằm nhìn di động của mình, thì ra là Sở tổng định dặn dò mình chuyện gì đó, lại nghe thấy Thủy An Lạc đang ăn mì cho nên lại quay lại.Kiều Nhã Nguyễn, đây mới chính là yêu thương chứ.Haiz, vì sao đàn ông tốt đều là của người khác hết vậy!Thủy An Lạc chạy xuống dưới, quả nhiên thấy xe của Sở Ninh Dực.
Cô sung sướng bước tới mở cửa xe ra, “Em còn tưởng anh thực sự sẽ để em...ưm...” Thủy An Lạc còn chưa nói xong, môi đã bị người ta hôn lên, mà bên ngoài còn có sinh viên đi tới đi lui.Thủy An Lạc không nhịn được đẩy anh ra.
Sở Ninh Dực cũng không ở lại lâu, chỉ dùng đầu lưỡi nóng bỏng quét qua miệng cô một vòng rồi ra ngoài.“Súc miệng rồi à?” Sở Ninh Dực u ám mở miệng nói.Thủy An Lạc đột nhiên cảm thấy sau lưng không phải bàn tay ấm áp của anh, mà là một trận gió lạnh hiu hiu.“Đâu, đâu có.” Thủy An Lạc hề hề cười.“Chú Sở, về Hậu Hải.” Sở Ninh Dực nói xong đã ngồi ngay ngắn lại.Trái tim Thủy An Lạc thót lên một cái, bây giờ định tới Hậu Hải để dìm chết cô à?Cô chỉ ăn một bát mì úp thôi mà!Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực đã bắt đầu xem tài liệu, lúc này, cô bỗng cảm thấy nên ở lại ký túc thì tốt hơn.“Anh Sở, em thực sự không ăn mì úp đâu.”“Anh có bảo em ăn à? Chưa đánh đã khai, em học cái này giỏi đấy.” Giọngnói của Sở Ninh Dực lành lạnh.Hệ