Thủy An Lạc khóc một hồi rồi bỗng ngẩng lên, đôi mắt to ngập nước.“Anh nói xem tại sao chứ? Có phải họ cảm thấy em chỉ là một đứa trẻ con, không ai muốn nói thật với em không.
Ba cũng thế, mẹ em cũng vậy.” Thủy An Lạc đứng dậy, thở hồng hộc nói.Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối tựa vào sofa, nhìn cô gái của mình nổi điên lên.Anh chỉ muốn nói: Lẽ nào em không phải là một đứa trẻ hay sao?Từ lời nói của Long Man Ngân khó mà nhìn ra được, chuyện năm đó cóthực sự không hề liên quan đến Thủy Mặc Vân hay không.
Nhưng nếu như vậy thì rốt cuộc Thủy Mặc Vân đang trốn tránh điều gì?“Sở Ninh Dực, sao anh có thể bình tĩnh như vậy, đó chẳng phải là thầy của anh sao? Chẳng lẽ không phải anh nên...”“Thủy An Lạc, một vừa hai phải thôi, đừng để anh phải nổi điên lên.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.Thủy An Lạc sững người, mím chặt môi lại.Cô đang chờ anh nổi điên, như thế, anh mới nói ra hết những chuyện trước kia.Bầu không khí có chút gượng gạo, Thủy An Lạc lại không hề chịu thua mà nhìn lại anh.Cả người Sở Ninh Dực cứng đờ.
Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên đùi anh chớp mắt nhìn sang.Sở Ninh Dực vươn tay đặt Tiểu Bảo Bối lên sofa, đứng dậy cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, “Thủy An Lạc, đừng dùng thủ đoạn của em với anh.
Em biết là như thế chẳng có ích gì.
Cũng đừng dùng chuyện ba mẹ em làm ví dụ để thăm dò chuyện mà anh không muốn nói, không có lợi gì cho em đâu.”“Không nói ra để thành quả bom nổ chậm trong lòng anh à? Hay là để một ngày nào đó anh không khống chế nổi nữa, còn em thì chỉ có thể bị nổ chết?” Thủy An Lạc siết chặt hai tay “Sở Ninh Dực, em biết tính nhẫn nại của anh cao hơn người bình thường, hơn nữa còn lý trí hơn bất cứ ai.
Nhưng em không lý trí được như anh.
Em không chịu đựng được như anh.
Cho nên em không làm được!!!”“Em không làm được là bởi vì em còn chưa đủ tin tưởng anh.”“Là em không tin chính bản thân mình.”“Oa...”Tiếng khắc khẩu của hai người