Thủy An Lạc ngẩn ra.Anh nói: Bảo vệ Thủy An Lạc cho tốt.Thủy An Lạc.Trong tim cô bỗng như có một dòng nước ấm áp chảy qua.Chắc có lẽ đây chính là lời mà mỗi một người đàn ông, nhất là cái kiểu đàn ông tự cao tự đại như Sở tông sẽ thốt ra.“Viên Giai Di sẽ hận anh đấy!” Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ nói.Sở Ninh Dực gật đầu, tất nhiên anh biết điều này vì Viên Giai Di đã gọi điện cho anh rồi.Hơn nữa, khi đối diện với chuyện của thầy, anh thật sự cảm thấy rất hổ thẹn với Viên Giai Di.“Gần đây anh không tìm được dấu vết của Viên Giai Di.
Người của anh có khả năng sẽ phải đi theo em.” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.“Anh từng nghĩ đến việc giết cô ta à.” Đây không phải một câu hỏi mà là một câu nói khẳng định.Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, sau lại ngồi dậy.Thủy An Lạc cũng nương theo anh mà ngồi dậy rồi nắm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Đêm hôm đó, người bị chết rét ngoài ngoại thành là...”“Em cứ tập trung đi cứu người là được rồi, chuyện giết người thì đừng quan tâm, đừng nên hỏi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay xoa nhẹ lên mặt cô: “Ngủ đi, anh đi tắm đã.”Thủy An Lạc ngồi ở đầu giường nhìn theo bóng lưng Sở Ninh Dực.Thế lần cãi vã này của họ lại cứ thế mà kết thúc đấy à?Cô còn chảnh chọe cái gì, trong khi anh đã vì cô mà xuống tay với cả con gái của thầy mình cơ chứ?Sở Ninh Dực bước vào phòng tắm, Thủy An Lạc nhìn cánh cửa đã đóng lại mà trong lòng vẫn miên man suy nghĩ.Trong nôi truyền tới tiếng động, cô quay đầu lại thì thấy Tiểu Bảo Bối đã tỉnh.
Nhóc đang chơi với cái chuông gió của mình.Thủy An Lạc bước tới bế con trai lên: “Sao dạo này con chẳng chịu ngủ tử tế gì cả thế?”Tiểu Bảo Bối được mẹ bế liền sung sướng cười tít mắt.Cô sờ sờ cái mông múp míp của Tiểu Bảo Bối, thấy vẫn khô ráo, hơn nữa nhóc cũng không khóc nên chắc là không phải vì tè dầm mà tỉnh lại, chắc chỉ tự dưng bị tỉnh dậy thôi.Tiểu Bảo Bối luôn miệng gọi mẹ, cái đầu nhỏ cứ xoay xoay cho đến khi cu cậu nghe thấy những âm thanh truyền ra từ phòng tắm, cái miệng nhỏ khẽ cong lên,