“Đây là?”“Là An tổng và An phu nhân.” Y tá nói xong liền bước qua Thủy An Lạc đi vào phòng bệnh.Thủy An Lạc lại càng cảm thấy tò mò hơn, chị dâu cô chẳng phải tên là Mân Hinh sao?Sao giờ lại thành Diêu Giai Giai rồi?“Lạc Lạc”Trong lúc Thủy An Lạc còn đang mải thắc mắc chuyện này, giọng của Lý Tử bỗng vang lên.Thủy An Lạc giật mình quay lại.
Cô thấy Lý Tử cách đó không xa rồi nhanh chân bước tới: “Sư phụ! Em đang muốn tìm anh này.”Lý Tử gật đầu, rõ ràng anh cũng đang đi tìm cô.Hai người trở về phòng làm việc.
Lý Tử liền đem hồ sơ bệnh án cùng báo cáo pháp y của Lương Khiêm cho Thủy An Lạc xem thử.Cô về chỗ ngồi rồi cắm cúi nhìn báo cáo pháp y đang đặt trên mặt bàn.Hai tay của Thủy An Lạc hơi run lên, một lúc lâu sau mới lật mở báo cáo ra xem.Lý Tử rót một ly nước cho Thủy An Lạc rồi đứng tựa vào bàn nhìn cô: “Nguyên nhân cơ bản của cái chết là do tâm trạng lên xuống quá mức kịch liệt, nhưng ba mẹ nó lại phủ nhận chuyện tối qua bọn họ đã cãi vã với thằng bé.”Thủy An Lạc xem xong báo cáo pháp y rồi khép lại, sau đó tựa lưng vào lưng ghế: “Trên đời này chỉ thấy tấm lòng của ba mẹ dành cho con cái, chứ ba mẹ giết chết con mình thì đúng đây là lần đầu tiên em thấy luôn.”“Mấu chốt là ở chỗ, có một bệnh nhân mấy ngày trước được đưa tới đây là bệnh nhân đã được bệnh viện XX trả về rồi.
Nhưng lúc người nhà đưa bệnh nhân đến đây thì lại giấu nhẹm luôn chuyện đó.
Nói trắng ra, thật ra từ lúc vào viện người đó đã chết rồi.”Thủy An Lạc nhéo trán, “Xem ra đám người này là muốn tới đây để hại em, còn đến mức đưa cả người chết tới đây, rồi lại lợi dụng ba mẹ của Lương Khiêm để hại chết thằng bé, tới cuối cùng mọi tội lỗi đều đổ lên đầu em hết.”“Em đắc tội với ai à? Hay là Sở tổng?” Lý Tử cau mày nói: “Nếu không thì anh nhờ ba của anh cho người đi điều tra...”Thủy An Lạc lắc đầu.
Cô không biết mình đắc tội người nào, mà việc xứ lý kẻ đứng sau lưng cô đã giao cho anh Sở.
Cô chỉ muốn tìm lại công bằng cho Lương Khiêm mà thôi.“Lạc Lạc, anh phải nhắc nhở em rằng nếu hồ sơ của em có ghi lại chuyện