“Sở Đại, con gái tôi hôm nay vừa mới chào đời, nên là không máu me gì được đâu.” An Phong Dương hời hợt nói.Thủy An Lạc bỗng trợn tròn mắt, “Anh Xinh Trai!”Anh nói vậy là muốn để anh Sở một mình xử mấy tên này à?“Yên tâm đi, em phải tin tưởng vào người đàn ông của em chứ, không thì em...” An Phong Dương còn đang định nói thì bỗng dừng lại, sau đó hơi nhún vai.Không thì em?Cái gì?Thủy An Lạc cau mày, rõ ràng là An Phong Dương không nói hết câu.“Quay lưng lại.”Anh Sở làm màu không sợ sét đánh sau khi vào đây được năm phút cuối cùng cũng chịu mở miệng ra nói.Thủy An Lạc xoay người lại, hai tay bịt chặt lỗ tai của mình.Thủy An Lạc âm thầm đếm số trong lòng.
Từ trước đến giờ anh Sở hành động chưa bao giờ lâu la, cho nên cô cứ ngoan ngoãn đếm số là được rồi.Hai bên tai dù đã bịt chặt lại nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng kêu thống khổ, còn có tiếng giải thích biến thái nhanh như gió của An Phong Dương.
Anh đang hướng dẫn đám người đó đối phó với anh Sở sao?Thủy An Lạc âm thầm chửi rủa: Anh Xinh Trai, em mà là não tàn thì anh chính là loại không có não.Thủy An Lạc còn đang âm thầm mắng chửi An Phong Dương thì đột nhiên được ai đó kéo mạnh vào một lòng ngực rộng lớn, ấm áp.Rèm cửa ngay sau đó được kéo lên, Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn.Trên đất...!xác phơi khắp nơi!À không!Là những tên đàn ông cao lớn thô kệch kia đang nằm la liệt trên đất kêu rên thống khổ.Mấy con dao phay rơi dưới đất, hoàn toàn chẳng dính tí máu nào.Vậy nên anh Sở lo đến đứa con vừa mới sinh của anh em nhà mình cho nên mới không để đổ máu đấy à.Chỉ có điều hình như tay chân của bọn họ không được đúng lắm, Thủy An Lạc cố gắng nhìn kỹ lại.An Phong Dương kéo rèm cửa ra rồi lại ung dung bước tới chỗ tên cầm đầu đang nằm dưới đất.
Anh ngồi xuống, vỗ vỗ lên cái mặt mập mạp của gã: “Sao không đánh như tao bảo ấy? Mày nói xem trên đời này làm gì còn ai hiểu cậu ta hơn tao nữa đâu?”Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Em có thể đạp tên đó được không?”Chắc có lẽ vì đã được